Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 223

Cập nhật lúc: 2025-02-19 10:46:48
Lượt xem: 25

 

Phùng Vận cười lạnh, “Ngươi đúng là khéo đưa đẩy, gió chiều nào theo chiều ấy.”

“Quá khen.” Thuần Vu Diễm nhẹ nhàng chắp tay, chẳng có chút ngượng ngùng, trái lại còn thong dong hỏi: “Nếu Bùi Vọng Chi thật sự tử trận ở Tịnh Châu, nàng định thế nào?”

Thao Dang

Phùng Vận bất động, liếc hắn một cái.

Không trả lời, nhưng vẻ mặt lại tràn đầy ý cười giễu cợt: “Liên quan gì đến ngươi?”

Thuần Vu Diễm cười nói: “Chi bằng đi theo ta.”

Đây mới thực sự là ý định của hắn khi lên thuyền. Đợi đến khi tới Tín Châu, tin tức không còn kịp thời nữa, cũng chẳng thể gây chấn động quá lớn đến Phùng Vận. Hắn vốn muốn sớm lôi kéo nàng về phía mình, thuận tiện cho nàng nợ một cái nhân tình, sau này dễ nói chuyện hơn…

Nào ngờ, Phùng Vận nghe xong liền bật cười.

“Ngươi không cần Liên cơ nữa sao?”

Thuần Vu Diễm chưa từng nghĩ xa đến vậy.

Chỉ cảm thấy nữ lang này thú vị, chơi rất vui, chẳng ai có thể thay thế nàng. Đương nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là... phương diện kia.

Hắn thẳng thắn nói: “Ta chỉ có phản ứng với nàng.”

Đúng là một chuyện cười.

Phùng Vận nâng mắt nhìn hắn: “Diêu đại phu cũng không chữa khỏi cho ngươi?”

Ánh mắt nàng chẳng nặng chẳng nhẹ, lại ngập tràn phong tình.

Thuần Vu Diễm đột nhiên cảm thấy nóng rực.

Dường như có thứ gì đó chảy dọc huyết mạch xông thẳng lên đầu, lòng hắn ngưa ngứa, một tia lửa nhỏ cháy bùng, nóng rát đến tận xương sống.

Hắn biết, đây là ham muốn mãnh liệt đối với Thập Nhị nương.

“Chỉ có nàng trị được. Nàng là tổ tông của ta.”

Phùng Vận hừ lạnh một tiếng, khẽ khàng tựa vào gối mềm, đôi mắt hơi khép lại, lười biếng nhìn hắn.

“Ta hơi mệt rồi. Thế tử xin mời về.”

Họng Thuần Vu Diễm chợt đắng chát, trong lòng dâng lên chút ghen tị, lại có gì đó khó tả, tóm lại là không dễ chịu. Nhưng hắn hiểu rõ, so với Bùi Quyết, địa vị của hắn trong lòng Phùng Vận vẫn kém một chút…

Lúc này mà ép nàng, chỉ tổ làm nàng thêm chán ghét mà thôi.

“Được, ta đợi tin nàng.”

Hắn đứng dậy, lại cảm thấy vẫn chưa hả giận, liền chạm vào vành tai vẫn còn nóng rát sau trận đánh với Bùi Quyết, rồi nói:

“Tiện thể đợi tin báo tử của Bùi Vọng Chi.”

Phùng Vận ngẩng đầu nhìn hắn.

Ánh mắt nàng lạnh lẽo, như vừa ngâm qua nước đá.

“Thế tử e là đợi không nổi đâu.”

“Ồ?” Thuần Vu Diễm nhướng mày, “Nàng có cách cứu hắn?”

“Ta không có, nhưng Diêm Vương có.” Phùng Vận cười nói: “Hắn chưa đến số c.h.ế.t, không nên c.h.ế.t như vậy. Mạng hắn còn dai hơn mèo, sao có thể vong mạng ở Tịnh Châu?”

Thuần Vu Diễm khẽ híp mắt.

Hắn cảm thấy Phùng Thập Nhị bị kích thích quá mạnh.

Vốn dĩ nàng đã điên cuồng, sau lần này e rằng sẽ càng điên hơn…

~~~~~~~~~~

Thuần Vu Diễm: Bùi Quyết c.h.ế.t rồi thì sao? Thế tử Vân Xuyên giải quyết vạn nan. Hãy nhớ kỹ, Vân Xuyên thương hiệu "kẻ thay thế" luôn sẵn sàng phục vụ nàng.

Phùng Vận: Ngươi có biết hàng chờ đã dài tới đâu rồi không? Ngươi muốn chen ngang à?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-223.html.]

Thuần Vu Diễm: Ta không chen ngang, ta g.i.ế.t hết những kẻ xếp trước ta.

Bùi Quyết: Có muốn nhìn xem đao của ta có đồng ý hay không?

Thuần Vu Diễm: Bản thế tử không muốn nghe chữ "đao"! Người đâu, rèn một thanh kiếm giống Kiếm Tụ Ngọc, nhưng to gấp ba lần cho ta!

~~~~~~~~~

126- Công chúa giá lâm.

Sau khi thế tử Thuần Vu rời đi, Tiểu Mãn thấy nữ lang lặng lẽ nhìn dòng nước, ánh mắt không hề lay động.

Nàng có chút sợ hãi, lại có một loại căng thẳng khó diễn tả thành lời.

Nếu tướng quân hy sinh, sau này chủ tớ các nàng sẽ không còn ai che chở nữa.

Còn có cả Tả thị vệ, hắn nhất định sẽ ở bên đại tướng quân. Đã có lần Tiểu Mãn tò mò hỏi hắn, công việc của một thị vệ mỗi ngày là gì, nếu tướng quân gặp nguy hiểm, hắn sẽ làm sao…

Tả thị vệ không hề do dự trả lời nàng.

"Nếu tướng quân gặp nguy hiểm, ta sẽ chắn trước mặt tướng quân."

Tiểu Mãn không muốn Tả thị vệ c.h.ế.t…

Nàng thích bộ dạng ngốc nghếch mà nghiêm túc của hắn, thích việc hắn thường đến đưa tin, nói chuyện với nàng. Ngoài những điều đó ra, nàng chưa từng có suy nghĩ khác, nhưng khi nghĩ đến chuyện sẽ không còn được gặp hắn nữa, nàng vẫn cảm thấy đau lòng.

Còn có cả Ngao Thất…

Nghĩ đến Ngao Thất, Tiểu Mãn bất giác nhìn về phía Phùng Vận.

"Nữ lang, nếu… nếu bọn họ đều c.h.ế.t, chúng ta phải làm sao?"

Nàng quay đầu liếc nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, quỳ nửa gối trước mặt Phùng Vận, nhỏ giọng nói: "Nếu tướng quân không còn, Thái hậu kia sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Nữ lang, lần này đi Tín Châu… nếu… nếu nhận được tin dữ, chúng ta nên tìm cách… rời đi?"

Phùng Vận lạnh lùng nhìn nàng.

"Nếu muốn đi, ngươi và Đại Mãn đi đi."

Tiểu Mãn hoảng hốt, chạm vào đầu gối nàng.

"Nữ lang, Tiểu Mãn chỉ lo cho người…"

Phùng Vận híp mắt, không nói gì thêm.

Tiểu Mãn bĩu môi, lòng đầy khó hiểu.

Nữ lang ở bên tướng quân chưa lâu, cũng chưa từng thể hiện sự lưu luyến với hắn. Nàng thật sự không hiểu tại sao nữ lang lại một lòng đặt cược tất cả vào tướng quân.

Chim khôn chọn cành mà đậu, đạo lý này Tiểu Mãn cũng hiểu.

Nếu tướng quân còn, nữ lang đi theo hắn là đúng.

Nếu tướng quân không còn, các nàng cũng phải tìm một chỗ dựa, nếu không, trong thời loạn lạc, một nữ tử dung mạo xuất chúng chỉ có thể trở thành con mồi trong miệng lang sói, chắc chắn sẽ bị cướp đoạt…

---

Bến tàu Tín Châu.

Khi lâu thuyền cập bến, Phùng Vận không nhìn thấy thuyền của Thuần Vu Diễm.

Nàng nghi hoặc nhìn mặt nước, trước khi lên bờ liền tìm Tần Đại Kim hỏi thăm vài câu, sau đó lập tức dẫn người đến thẳng chỗ ở của Ôn Hành Tố.

---

Hằng Khúc Quan.

Sau cơn mưa, ánh mặt trời chói chang làm doanh trại nóng hầm hập.

Mặt đất vẫn còn ẩm ướt, trước đại trướng của Tiêu Trình có vài người đang quỳ ngay ngắn.

Người quỳ phía trước nhất là Bình An, y cúi thấp đầu, vẻ mặt khổ sở, đầu gối đau nhức như sắp gãy.

Nghe thấy tiếng bước chân, Bình An ngẩng lên nhìn, chỉ thấy một đoàn người chậm rãi tiến vào đại doanh.

Đi đầu là hai nữ tử khoác tay nhau, y phục hoa mỹ, dáng vẻ ung dung. Một người đầu cài bộ d.a.o vàng, mỗi bước đi mang theo phong thái rực rỡ, trông có vài phần ngông nghênh. Một người ăn mặc giản dị hơn, chỉ cài một đóa mẫu đơn nhung đỏ tươi làm điểm xuyết, dáng người mảnh mai, dung mạo ôn hòa như ngọc, vừa nhìn liền biết là tiểu thư thế gia.

Loading...