Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Chương 494

Cập nhật lúc: 2025-04-19 16:36:40
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giới sĩ tử trong thiên hạ: (⊙o⊙)

Vốn định mở miệng mắng bạo quân, ấy thế mà giờ đây, hơn chín phần mười sĩ tử đều đổi giọng: "Giết hay lắm!!!"

"Kẻ cướp đoạt ruộng công của dân mà cũng bao che, quan ăn trộm cả quân lương, đáng bị giết!"

"Bọn họ đáng chết!!!"

Không c.h.ế.t thì làm sao có chỗ trống cho người khác chứ.

Còn về chuyện không có kinh nghiệm làm việc, không sao cả, các Huyện thừa (Phó Huyện lệnh) vẫn đang chờ được thăng chức đây.

Chỉ cần không làm gian phạm pháp, đều có thể được thăng lên làm Huyện lệnh. Cho dù không phải Huyện lệnh huyện của ngươi bị c.h.é.m cũng không sao, Huyện lệnh ở các huyện khác có chỗ trống, mà Huyện thừa ở đó lại không thể đảm đương trọng trách, thì có thể điều người qua đó.

Các Huyện thừa trong cả nước: "Giết hay lắm!!!"

"Bệ hạ thật là thánh quân!!!"

[Thánh quân, là chỉ vị thánh quân đi nhặt tiền người khác ném ư?]

Hứa Yên Miểu vừa khâm phục Lão Hoàng đế, vừa không nhịn được mà thầm phàn nàn, quả thực là cảnh tượng xảy ra sau khi rời khỏi phủ Tể tướng ngày đó, khiến hắn rất lâu không thể quên được.

Một ngày tốt lành

Đó là ngày thứ hai sau tiệc mừng thọ của Đậu Tể tướng. Lão Hoàng đế cho những người không phạm tội rời khỏi phủ Tể tướng.

Trên đường có người đang ném tiền.

Đúng vậy, ném tiền thật, lớp tiền đồng lấp lánh dưới ánh mặt trời trên mặt đất khiến người ta thèm thuồng đỏ mắt, dân chúng tranh nhau nhặt, ai nấy đều như cao thủ võ lâm, thân thủ nhanh nhẹn vô cùng.

Mà trên lầu cao, kẻ ném tiền nhìn đám dân chúng tranh nhau giành giật, chen lấn xô đẩy, thì phá lên cười ha hả.

Nhưng Hứa Yên Miểu chẳng thèm bận tâm liệu đối phương có đang lấy người khác ra làm trò tiêu khiển hay không.

Đây là tiền thật đó!

Tiền nhặt được không!!!

Nếu đổi sang thời hiện đại thì chính là có người đang rải tiền giấy một trăm tệ. Tất cả đều ở trên đất, nhặt được bao nhiêu đều là của mình!

Hứa Yên Miểu kéo ngay người bạn thân thiết nhất lao vào đám đông, vui vẻ cúi người nhặt tiền, đôi mắt ánh lên sự sáng rực của tiền tài, vô cùng long lanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-494.html.]

[Đúng là người tốt mà! Người tốt việc tốt thế này thật mong ngày nào cũng có!]

Hứa Yên Miểu đang nhặt tiền, bất cẩn dẫm phải chân ai đó không biết. Hắn vội vàng khó khăn xoay người lại: "Xin lỗi..." Đôi mắt đột nhiên trợn lớn: "Bệ—"

Hắn bị một bàn tay bịt miệng lại.

Lão Hoàng đế buông tay ra, thản nhiên nhặt tiền, tiện thể dặn dò Hứa Yên Miểu: "Đừng làm kinh động bá tánh."

Còn về việc tiếng lòng có bị hô toạc ra hay không, Lão Hoàng đế chẳng thèm bận tâm.

Nhặt tiền thì đã sao? Đây là tiền từ trên trời rơi xuống! Không nhặt thì phí!

Hứa Yên Miểu còn nhìn thấy Thái tử chân đi khập khiễng, "tàn nhưng không phế" tranh giành tiền với những người bình thường khác. Trên trời có mấy con chim sẻ bay qua, vài con đậu xuống cành cây cạnh đám đông, ríu ra ríu rít, trông rất vui vẻ.

Hứa Yên Miểu: "..."

Hoàng đế và Thái tử đều đang nhặt tiền, vậy thì hắn nhặt tiền chắc cũng không làm tổn hại đến tôn nghiêm quan viên đâu nhỉ?

Thế là, hắn càng vui vẻ nhặt hơn.

Kẻ tốt bụng ném tiền kia lớn tiếng nói: "Các ngươi nhặt tiền xong, phải chúc Tể tướng Đậu Thanh phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, biết chưa!"

Hoàng đế ở dưới nghe thấy, nhưng lông mày cũng không nhúc nhích, tiếp tục tích cực nhặt tiền.

Hứa Yên Miểu cảm thấy mình sắp nhặt không xuể nữa, lùi ra một bên, tiện thể lật xem Hệ thống: [Oa! Đây cũng là một quan viên trí sĩ, không nhận được thiệp mời của Đậu Tể tướng. Nhưng ông ta cũng muốn thử vận may, nên mới ném tiền ở đây, xem có thể thu hút sự chú ý của Đậu Tể tướng không?]

[Thế sao hôm qua không ném?]

[Ồ ồ! Lúc ông ta nghe ngóng được tin tức thì đã muộn rồi, vội vội vàng vàng chạy đến nơi thì đã là sáng sớm hôm nay.]

[Thảo nào, nếu đến sớm một ngày, nhìn thấy có người bị c.h.é.m đầu ở cổng phủ Tể tướng, thì đâu dám bày ra trò này. Đây chẳng phải là chỉ sợ Lão Hoàng đế không điều tra ông ta sao?]

[Vốn dĩ có lẽ đã có thể thoát được một kiếp nạn rồi, chậc chậc.]

[Nhưng mà, cũng không biết chừng Lão Hoàng đế nhận tiền của người ta rồi lại ngại ra tay?]

Lão Hoàng đế nhét đầy tiền vào túi, hai tay cũng cầm đầy, từ từ lùi ra khỏi đám đông, bình tĩnh nói với Cẩm Y Vệ: "Đã tự dâng tới cửa rồi, thì điều tra xem ông ta có làm chuyện gì không nên làm không đi."

Nhận của người thì chùn tay ư? Không có chuyện đó đâu.

Kẻ ném tiền oan uổng kia còn chưa biết có một vị Hoàng đế tinh quái đã nhặt tiền của mình rồi mà còn định điều tra mình. Giờ đây ông ta đang sung sướng tưởng tượng cảnh mình vung tiền hào phóng, thu hút được sự ưu ái của Tể tướng, bước lên đỉnh cao chốn quan trường.

Loading...