Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-04-05 22:58:45
Lượt xem: 892
Thị nữ Tiểu Mai vì muốn làm nổi bật dung mạo của ta, chủ động vẽ mặt đen thui, sau khi tới nơi, chỉ dùng một đôi mắt tuyết trắng nhìn xung quanh.
"Ồ, lang quân kia trông lạ mắt."
Thanh lâm thúy trúc, khúc dòng nước thương. (Đại loại là rừng trúc xanh ngát, suối chảy quanh co gì đấy)
Ta đưa mắt nhìn về phía các thiếu niên đang tụ tập, quả thực có một gương mặt xa lạ đang đứng ở giữa, lại nghe trong đám người kia hô to gọi nhỏ, gọi là Thôi tiểu lang.
"Hắn chính là con trai của Thôi gia?"
Đối phương tướng mạo tuấn tú, khuôn mặt hơi dài, nhìn còn có chút trẻ con.
Ở đại nghiệp, Thôi thị tuy rằng không phải thế gia thượng lưu, nhưng cũng không được coi là hạ đẳng, hơn nữa Thôi tiểu lang tuy rằng được nuôi dưới danh nghĩa mẹ cả, nhưng chỉ là con vợ lẽ.
Như vậy, có thể xuống tay được.
Ta vứt cho Tiểu Mai một ánh mắt, đang muốn hành động, liền nghe thấy một giọng nói trong trẻo bên tai, có thể nghe thấy tiếng châm rơi.
Đám thiếu niên thiếu nữ đều sôi nổi nhìn về phía sau lưng ta.
Trong rừng trúc gió thổi, quý nhân đang đến.
Ta vội vàng kéo Tiểu Mai lui về phía đường mòn, phía sau, tiếng guốc gỗ đi qua đá phiến dưới đất, dừng lại trước bữa tiệc trong rừng trúc.
Giữa nắng sớm ban mai, người tới chiếu rọi giống như tuyết trên núi Cô, dường như ánh nắng chói chang đến đâu cũng đều sẽ tan biến đi. Hai tỳ nữ cởi guốc cho quý nhân, chân mang tất nhẹ nhàng bước lên, ngồi vào bàn tiệc trong rừng trúc, phát ra tiếng ma sát sột soạt rất nhỏ.
Điềm tĩnh mà tao nhã.
Chỉ thấy Thôi tiểu lang ra khỏi đám người kia, vẻ mặt nghiêm túc: "Biểu ca."
_________
Muốn nói tất cả nam tử trong thành đều từng nhận khăn của ta, đó tất nhiên là không thể nào.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Chí ít là có một người ta tuyệt đối không dám trêu chọc.
Đó chính là con trai trưởng của Vương gia, Vương Dư.
Vương gia là thế gia đứng đầu, cho dù là con vợ lẽ, cũng không phải một thứ nữ gia tộc hạ đẳng như ta có thể bò lên, càng huống chi người này ít có danh tiếng tốt, còn có một mẫu thân xuất thân là trưởng công chúa.
Vì vậy ta và Tiểu Mai trốn ở trong rừng, trơ mắt nhìn Vương Dư và Thôi tiểu Lang nói chuyện rất lâu, mãi đến khi những người khác tản vào trong rừng trúc, Thôi tiểu lang mới tạm biệt Vương Dư, từ từ đi sâu vào trong.
Ta nhắm chuẩn sơ hở, lập tức dẫn Tiểu Mai đi theo đường tắt, ném khăn trên đường hắn nhất định phải đi qua.
Lúc sau, giả vờ điềm nhiên đi về phía trước.
Không đến một hơi thở, liền nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo sát phía sau: "Nữ lang, khăn của nàng rơi rồi!"
Ta ngầm hiểu mỉm cười, chậm rãi quay đầu lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuan-phong-nhuong-son-ha/chuong-1.html.]
Vai phải thẳng, lông mày phải giãn ra, độ cong của khóe môi phải dịu dàng tự nhiên, từ góc độ nào cũng phải trông hoàn mỹ không tỳ vết.
Trong mắt của đối phương, ta nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu.
Một thân xiêm y mềm mại như khói, như mây, che phủ thân hình duyên dáng xinh đẹp, làm nổi bật dáng người ôn nhu thon dài, giống như hoa ngọc trên biển, như thuyền lướt nhẹ trên sóng.
Thấy hắn ngơ ngác nhìn ta, ta cúi đầu mím môi, mỉm cười vừa vặn: "Vâng, đa tạ lang quân."
Thấy ta đáp lời, đối phương vội vàng khom người vái chào.
"Kẻ hèn Thôi Trạm, gặp qua nữ lang."
Thôi Trạm dáng người cao gầy, khuôn mặt dài, vẻ mặt vô cùng ôn hòa, thoạt nhìn bộ dáng rất dễ ở chung.
Ta càng nhìn càng thấy vừa ý, liền không nhận lấy khăn hắn trả lại.
"Thì ra là Thôi thị ở Thượng Kinh, tiểu nữ từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, vẫn luôn nghe nói Thôi thị có công lập quốc, cũng nghe nói đến "Thôi thị gia huấn" của quý gia, là cuốn sách đầu tiên răn dạy con em ở Đại Nghiệp, nhưng tiếc là chưa có duyên được đọc."
Thấy lời nói của ta phần nhiều là khen ngợi, Thôi Trạm kích động đỏ mặt: "Sao lại không có duyên?"
"Nếu tiểu nương tử bằng lòng, bây giờ ta sẽ sai người hầu mang tới."
"Này sao được?"
Đối phương nghe vậy, giọng nói vội vàng: "Được chứ được chứ, trước mặt trời lặn, chắc chắn đưa tới tay tiểu nương tử."
Nghe vậy, ta hé miệng cười.
Sau đó, hắn cùng ta tản bộ trên con đường mòn, lại nhìn Tiểu Mai, đã hiểu chuyện rớt lại phía sau khá xa.
Đi tới chỗ đình nghỉ mát khá sâu, còn chưa nói được hai câu, phía trước có một lão bộc vội vàng đi đến.
"Tiểu lang, Vương lang quân gọi ngài."
Thôi Trạm có chút không muốn, nhưng vẫn phải lưu luyến rời đi.
Trước khi đi, hắn dặn đi dặn lại, nói hắn nhất định sẽ quay lại thật nhanh, bảo ta ở đây đợi hắn một lát.
Ha ha.
Ta đợi hắn, vậy không phải tự hạ giá bản thân xuống sao?