Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-04-15 11:56:05
Lượt xem: 901
Lời nói vừa dứt, bốn phía yên tĩnh, bên tai nổ vang từng trận, chỉ còn sót lại tiếng gió tuyết.
Bởi vì run rẩy, ta gần như không bưng nổi trà trong tay, nhưng vẫn cắn răng, giọng nói cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh:
"Lang quân nói cái gì? Vừa rồi ta nghe không rõ."
Vương Dư ngồi trên sạp, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng râm, ngón tay dài như ngóc vuốt ve cán ngọc, bởi vì dùng sức mà gân xanh nổi lên, ta chỉ dám liếc nhẹ một cái liền không dám nhìn nữa, cằm gần như chạm tới ngực.
"Nếu lang quân cảm thấy 500 kim châu quá nhiều, bớt một chút cũng được............."
Rất lâu sau, Vương Dư mới hừ nhẹ một tiếng.
"Ta đường đường là Vương Dư, làm Thái Thường, Tư Đồ trong triều đình Tư Mã, có thể thăng làm Thái Úy, Thái Bảo, mạng quý như thế, lẽ nào chỉ đáng giá 500 kim châu?!"
Ta sợ ngây người!
Không cho thì không cho, mượn cớ cũng nhiều quá đi!
Thấy hắn dầu muối không ăn, ta cảm thấy trong lòng hụt hẫng, chỉ đành rẽ sang lối khác: "Nếu không cho kim châu, lang quân cũng có thể làm mai cho ta cùng một thế gia tương xứng cũng được, tìm một hôn phu nhân phẩm đáng tin cậy để gả."
Không đợi hắn bác bỏ, ta liền nói ra một hơi rất nhiều điều kiện: "Người kia tốt nhất là trẻ tuổi mỹ mạo, đọc nhiều thi thư, con vợ lẽ cũng được, con vợ cả thì càng tốt, còn muốn mẹ cả độ lượng, gia phong trong sạch, như vậy mới không bị giày vò."
Vương Dư thấy ta nói nhiều như vậy, đôi mắt càng thêm thâm trầm, u ám nói: "Còn nữa không?"
Ta liên tục chắp tay thi lễ, mặt đầy tươi cười: "Hết rồi, thực sự hết rồi!"
"Bất kể cho ta kim châu, hay là giúp ta xuất giá, lang quân chỉ cần làm một cái là được, coi như hồi báo ơn c.h.ế.t thay của tiểu nữ!"
Vương Dư trầm mặc một lúc, cuối cùng gọi ngự nữ tiến lên, giọng nói lạnh nhạt:
"Cho nàng kim châu."
Âm thanh của thần tiên, không ngoài như vậy.
Ta thoáng chốc trong lòng nở hoa, khom lưng thi lễ: "Đa tạ lang quân."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuan-phong-nhuong-son-ha/chuong-12.html.]
Vương Dư mất kiên nhẫn phất tay với ta, chỉ còn thiếu chưa dán chữ "cút" trên mặt.
Vừa ra khỏi đình mấy chục thước, ta bỗng nhiên nhớ tới một vật, lại vội vàng vòng lại:
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
"Vương lang quân, cái kia, khăn của ta......."
Lúc này Vương Dư đã cởi áo ngoài, đang nhắm mắt nghiêng người dựa trên giường nhỏ nghỉ ngơi.
Đánh mắt trông qua, đầu tóc hắn như nước sơn uốn lượn trên gối, áo lót cùng màu với da thịt, giống như ánh trăng sáng giữa nhân gian, duy mỹ mà tàn nhẫn.
Ta đứng tại chỗ, liên tục ấp úng, nhưng không dám lên tiếng quấy rầy.
"................Ném rồi."
Đợi một lúc, hắn cuối cùng cũng trả lời rồi, ta trong lòng khẽ run, lại không nhịn được thử thăm dò lần nữa: "Thật sự ném đi rồi sao?"
Vương Dư không trả lời nữa, mà nghiêng người vào trong.
Ta biết sẽ không nhận được bất kỳ đáp án gì nữa, đành phải theo ngự nữ phía sau nghênh ngang rời đi, lại không biết sau khi ta đi xa rồi, người phía sau từ trên giường mềm đứng dậy, mạnh mẽ đạp đổ án thư trước mặt, đúng là hiếm thấy giận dữ ra mặt như thế!
"Nàng chướng mắt làm thiếp của Thôi tiểu lang, làm thiếp của Vương Dư ta, lẽ nào cũng là tự chịu hạ lưu?"
Đám người hầu không ngờ hắn bỗng nhiên tức giận, kinh hãi lập tức quỳ xuống, thật lâu sau, mới có giáp sĩ chậm rãi đứng dậy, móc từ trong tay áo ra một vật trình lên.
"Đây là vật hôm đó ngài ném lên mặt tiểu nữ lang ở trong rừng trúc , tiểu nhân cho rằng lang quân còn có chỗ dùng, liền đi tìm về......"
Vương Dư nhìn chằm chằm miếng vải màu nguyệt sắc kia, vẻ mặt thay đổi mấy lần.
Giáp sĩ kia thấy thế, lại dè dặt xin chỉ thị: "Lang quân, khăn này hình như vậy yêu thích của nữ lang Nam gia kia, ngài xem?"
Không ngờ, Vương Dư chỉ trả lời hai chữ:
"Ném đi!"