Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Chương 19

Cập nhật lúc: 2024-04-15 12:10:51
Lượt xem: 631

Ta được giáp sĩ của Vương gia dẫn ra khỏi đình viện, lại không biết ta chân trước vừa đi, chân sau một bóng người quen thuộc liền từ chỗ sâu trong sương phòng lao ra, không để ý mảnh gốm sứ vương vãi dưới đất, bịch một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Vương Dư.

 

"Biểu ca, huynh cũng nhìn thấy, nàng từ chối huynh, tuyệt đối không phải loại người bò lên phú quý trong miệng huynh đâu!

 

Vương Dư mím môi, gương mặt hiện lên vẻ không kiên nhẫn.

 

"Thôi Trạm! Đệ còn ra thể thống gì nữa!"

 

Nhưng Thôi Trạm vẫn gắt gao bám lấy đùi hắn, vẻ mặt trắng bệch:

 

"Biểu ca rõ ràng đã đồng ý với đệ, nếu nàng đến cả thiếp của huynh cũng không muốn làm, vậy chính là một cô nương tốt có khí khái....."

 

Vương Dư mặc cho hắn ôm, mày nhíu lại thả, tựa như căm hận: "Lẽ nào đệ thật sự muốn cưới nàng ta làm vợ? Nếu chỉ là môn đệ thấp chút cũng thôi đi, nhưng phụ thân nàng đã đầu quân trở thành môn hạ của Dữu Mục, thanh danh sớm đã bê bối!

 

"Không sao cả, chỉ cần biểu ca nói tốt chỗ mẫu thân đệ mấy câu_________"

 

Vương Dư cười lạnh một tiếng: "Cũng không phải không được."

 

"Chỉ là sau này, đệ e là sẽ phải trở về thân phận con thứ."

 

"Không, này..............."

 

Thôi Trạm còn muốn tranh cãi, đã bị Vương Dư nhàn nhạt đẩy ra, giọng điệu khiến người khác phát lạnh:

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

 

"Thứ tử thứ nữ của Thôi gia hơn mười người, cô mẫu cũng chưa hẳn đã muốn nhìn chằm chằm vào một kẻ tài bồi như đệ, nếu đệ khư khư cố chấp, chắc hẳn bà ấy cũng có tính toán khác."

 

Người trước mắt vẻ mặt xa xăm, giọng nói thâm trầm nghiêm túc: "Thôi Trạm, nếu đệ thực sự muốn cưới nữ lang Nam gia, vậy nên chuẩn bị sống một đời tầm thường đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuan-phong-nhuong-son-ha/chuong-19.html.]

 

"Đệ, thực sự nghĩ kỹ rồi sao?"

 

Lời này vừa ra, cả phòng đều yên tĩnh.

 

Thấy Thôi Trạm ngã ngồi trên đất, á khẩu không trả lời được, Vương Dư vung tay áo, xoay người rời đi.

 

Dọc theo hành lang dài trở lại đình nhỏ, chỉ thấy giữa hồ dập dờn, trăng lạnh im ắng.

 

Trên bàn trước mặt vẫn đặt bức mèo giỡn chuột kia, sau khi hắn mỉm cười một cái, liền thu bức họa lại, ngự nữ lập tức trình lên một bức họa mới tinh.

 

Nhưng mà, không đợi hắn nhấc bút lên vẽ, trước mặt liền có một bóng người cao gầy đi đến.

 

Cúi đầu ủ rũ, vẻ mặt ảm đạm.

 

"Việc này, biểu ca coi như đệ chưa từng nhắc đến."

 

"........................"

 

Vương Dư đầu cũng không nhấc, chỉ phất tay lệnh ngự nữ tiễn khách.

 

Sau khi đối phương lặng lẽ rời đi, hắn dưới ngòi bút thấm đầy mực, tinh tế vẽ lên bức họa trắng như tuyết trước mặt, phác thảo hỗn tạp, gọt giũa, đậm nhạt thích hợp.

 

Hiện lên trên giấy, vẫn là một con chuột đồng tai nhỏ thấp thỏm vội vàng.

 

Gió lay động ánh trăng, màn trúc khẽ động, Vương Dư bỗng nhiên ảm đạm cười.

 

"Ý chí dễ d.a.o động như thế, vậy mà lại không bằng một nữ tử."

Loading...