Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Chương 23
Cập nhật lúc: 2024-04-18 09:30:41
Lượt xem: 973
Se lạnh vừa qua, mùa hè nóng bức lại tới.
Vừa qua Đoan ngọ, số lượng dân tị nạn tràn vào Trừ Châu nhiều đến kinh người, lòng dân hoảng sợ bất an, đêm đến khắp nơi gào khóc, thâu đêm không dứt, khiến người ta dựng tóc gáy.
Đến ngay cả bánh đậu của Giang nương tử, cũng từ một đúc tiền lên tới ba mươi đúc tiền một cái.
Ta nghe người ta nói, thánh nhân đã vứt bỏ bắc địa, dẫn theo hoàng phi cùng các hoàng tử chạy trốn đến phương Nam, cũng không biết có đi qua Trừ Châu hay không.
Ngẫu nhiên đi ngang qua biệt viện Vương gia, lại thấy cổng lớn đóng chặt, đình viện im ắng, dường như sớm đã người đi nhà trống.
Một ngày này ta tới tiệm rèn, lấy con d.a.o găm đặt làm từ tháng trước, đang thử lưỡi d.a.o sáng như tuyết dưới ánh đèn, lại nghe thấy Giang nương tử liên thanh gọi ta, ta vội vàng tra d.a.o vào vỏ.
"Cẩm Bình, ngươi mua cái này, chẳng lẽ là dùng để phòng thân?"
"Đúng vậy."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ta miễn cưỡng đáp lại một tiếng, lại giấu d.a.o nhỏ vào trong tay áo, lại thấy vẻ mặt Giang nương tử do dự:
"Người Hồ tấn công thẳng về phương Nam, vì sao ngươi không đi cùng người của Vương gia?"
Đại khái là từng thấy xe ngựa của Vương gia, nàng ấy vẫn luôn cho rằng ta là ngoại thất của Vương Dư, nghe vậy, đáy lòng nổi lên một gợn sóng lăn tăn.
"Giang nương tử, chẳng lẽ biết người của Vương gia đi hướng nào sao?"
Nàng lắc đầu: "Hai nhà Vương Tạ cùng các quan gia huynh đệ, sợ là đều di chuyển về phía Nam, chỉ là đem nghiệp Bắc quẳng ra sau đầu."
"Nếu Cẩm Bình muốn biết, có thể đợi nhà ta trở về, hắn là Long Tương tướng quân, từng hộ tống Thánh nhân một đường."
Nghe vậy, ta liên tục thi lễ, cảm tạ nàng cho biết.
Đợi tới khi trở lại trạch viện của mình, lại thấy một cỗ xe ngựa dừng trước cổng, bên trên có một gã sai vặt mặc áo xám vẫy tay với ta.
"Nữ lang, ta tới đón người về nhà!"
"Tiểu Lộ Tử?"
Lúc này mới nhớ tới, ta làm việc trong cửa hàng bánh Đậu của Giang nương tử đã hơn tháng chưa về nhà rồi.
Thấy ta nhìn chằm chằm vết bánh xe sâu dài dưới đường không nói gì, hắn vội vàng tỏ thái độ:
"Là phu nhân gọi ta tới."
"Thánh nhân đã di chuyển về phương Nam, lang chủ cùng phu nhân ít hôm nữa sẽ đi, định là đưa nữ lang cùng đi cả thể."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuan-phong-nhuong-son-ha/chuong-23.html.]
Hành động này mặc dù không phù hợp với hành tung của Nam phu nhân, nhưng cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng lúc lên xe ngựa, hắn lại bảo ta ngồi trên đầu xe, bản thân thì đội một cái nón rộng vành che khuất toàn bộ gương mặt, lúc này mới vung roi lộc cộc rời đi.
Đi được một lúc, nghe tiếng người bên tai dần biến mất, ta đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy hai bên đất hoang càng thêm hoang vu, đỉnh đầu là bầu trời tối đen xa xăm, giống như có một cái miệng khổng lồ đang há to.
"Tiểu Lộ Tử, chúng ta đang đi đâu?"
Đối phương vẻ mặt tươi cười: "Nữ lang chớ hoảng sợ, đi theo tiểu nhân là được."
Gã sai vặt ngày xưa đối xử với ta lạnh nhạt hờ hững, hôm nay lại lấy lòng như vậy, không khỏi có điều kỳ lạ.
Ta liên tục nhìn lại, sống lưng phát lạnh, nhịn không được lên tiếng thăm dò: "Tiểu Lộ Tử, trên xe rõ ràng có bốn con ngựa, vì sao chạy chậm như vậy?"
"..........................."
"Tiểu Lộ Tử?"
Thấy ta liên tục truy hỏi, hắn mất kiên nhẫn nói: "Có lẽ là do ngựa mệt rồi."
Lúc này xe ngựa chạy một mạch, mắt thấy sắp ra khỏi thành, ta vội vàng hỏi hắn: "Ngươi nhìn kìa, trên xe chỉ có hai người chúng ta, vì sao vết bánh xe lại sâu như vậy?"
Nhân lúc hắn cúi đầu nhìn xuống mặt đất, ta lập tức cướp roi trong tay hắn, mạnh mẽ đẩy hắn từ trên xe ngựa xuống!
Tiểu Lộ Tử không phản ứng kịp treo ngược trên xe, bị kéo không ngừng mấy chục thước, nhất thời máu toe toét đầy mặt, bất tỉnh nhân sự!
Nói chậm nhưng nhanh, ta nhảy lên trên một con ngựa trước mặt, rút d.a.o găm trong ngực ra cắt đứt dây cương.
Gần như chỉ trong nháy mắt, trong xe ngựa không khống chế được lộ ra hai cái đầu râu quai nón mắt trợn trừng, lớn tiếng mắng chửi ta không ngừng!
Nhìn lướt qua phục chế cùng trang phục kia...............
Đúng là phủ binh của Ba Quận!
Thấy xe ngựa sau lưng hí vang, loạn thành một đoàn, ta vội vàng quay đầu ngựa lại, thúc ngựa chạy thẳng vào trong thành.
Lúc trời hoàn toàn tối đen, ta thả cho ngựa chạy, bản thân lại trốn vào trong cửa hàng bánh Đậu của Giang nương tử, tránh ở dưới lò lạnh như băng băng ngưng thần nín thở.
Cách đó không xa, trên đường lớn ánh lửa ngập trời, tiếng giết chóc nổi lên bốn phía, tiếng binh đao, tiếng cười khặc khặc dữ tợn, tiếng phụ nhân kêu khóc, sau khi hét thảm một tiếng liền im bặt.
Đêm khuya, càng thêm tĩnh mịch.
Trong không khí, thổi qua mùi khét lẹt càng thêm nồng đậm.