Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Chương 30
Cập nhật lúc: 2024-04-18 10:46:23
Lượt xem: 666
Đang vụng trộm dán, lại không ngờ Vương Dư ở phía sau xa xôi nói:
"Vì sao phải cưỡi lên đầu ta?"
Ta vội vàng che bức tranh lại, lại thấy hắn duỗi cánh tay dài, rút tờ giấy kia ra, cầm trong tay cẩn thận thưởng thức:
"Không tồi, không tồi, tư vị dạt dào."
Một bên bình phẩm, một bên dùng ánh mắt ý vị sâu xa nhìn ta:
"Nếu nàng thật sự thích cưỡi, lang quân để nàng cưỡi có sao đâu?"
Xin hỏi, đây là câu từ lang sói gì vậy?
Ta đang mặt đỏ tai hồng, cách đó không xa truyền đến tiếng gào thét.
Là một tướng lãnh ở lân cận thấy chúng ta đang lôi kéo, lập tức xông vào đài cao, một ngón tay chỉ vào mấy chữ ta viết trên bàn rống to, chỉ là hắn nói tiếng địa phương nồng đậm, ta một chữ cũng không nghe hiểu.
Ai ngờ tới Vương Dư vừa rồi còn tươi cười, bỗng nhiên khẽ cong thắt lưng, vươn tay rút đao trên thắt lưng người Hồ kia.
Đao xẹt qua cổ, m.á.u phun như thác.
Chỉ trong chớp mắt, trước mặt liền nhiều hơn một cỗ thi thể!
Có lẽ là từng trải qua chuyện ở Trừ Châu, bây giờ ta nhìn thấy xác c.h.ế.t cũng đã vô cảm, nhưng phụ cận đều là ngự nữ, rất nhanh liền hét vang khắp nơi, kinh động đến Đại Thiền Vu.
Đối phương vội vàng đi tới, thấy ái tướng bị giết, hai mắt đỏ thẫm: "Quý tử Vương gia, ta kính ngươi quân tử, ngươi lại g.i.ế.c tướng tiên phong dưới trướng ta, chuyện này là thế nào?"
Vương Dư lạnh nhạt nói: "Giết cũng g.i.ế.c rồi, thì thế nào?"
Ta thấy Đại Thiền Vu kia trán nổi gân xanh, mắt thấy sắp đến biên giới bùng nổ rồi, liền trình bức tranh mèo chuột kia lên nói:
"Đại Vương, ta và lang quân đang vui đùa, bỗng nhiên người này xông vào, lời nói bất kính với ta, lúc này lang quân mới g.i.ế.c hắn."
Đại Thiền Vu hiển nhiên không tin: "Vui đùa, vì sao lại vẽ mèo chuột?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuan-phong-nhuong-son-ha/chuong-30.html.]
Ta vội vàng ôm lấy cánh tay của Vương Dư, dáng vẻ nũng nịu: "Mèo này là lang quân nhà ta, chuột này, tất nhiên là ta nha."
"Mèo giỡn chuột, chuột cưỡi mèo, chỉ là lạc thú chốn khuê phòng mà thôi."
Đại Thiền Vu nghe vậy, da mặt giật giật, cuối cùng cũng ném tờ giấy kia lại, vẻ mặt xám xịt rời đi.
Sau khi hắn đi, ta liền cuộn tờ giấy kia lại, căm hận ném trước mặt Vương Dư: "Nếu ngươi một lòng muốn chết, vậy ta tới đây còn có ý nghĩa gì?"
Vẻ mặt Vương Dư bình thản: "Nam Cẩm Bình, ngươi rất sợ c.h.ế.t sao?"
"Sợ chết, vì sao còn đến tìm ta?"
Ta nghẹn lời.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Thấy ta không nói lời nào, hắn vung tay áo lên trở về, dường như không để trong lòng: "Trên người dính máu, ngươi tới thay áo cho ta."
Ta cảm thấy không vui, lại sợ hắn làm kiêu, đành phải theo sát phía sau.
Đại Thiền Vu đối với Vương Dư còn coi như nhún nhường, y phục và đồ dùng tuy không thể so với lúc ở Vương gia, nhưng cũng tinh xảo, cắt may phù hợp.
Ai biết, ta vừa khoác tay áo ngoài cho hắn, liền bị hắn gắt gao bắt lấy hai tay.
Vương Dư chăm chú nhìn ta, biểu tình nghi ngờ: "Tay của ngươi............."
Ta thấy hắn hình như ghét bỏ, giận dỗi nói: "Lang quân chớ ghét bỏ, lần trước, cũng là đôi tay thô ráp này thay y phục cho ngươi đó."
Nhưng mà, ta còn chưa kịp phản ứng lại, một đôi tay đã bị hắn gắt gao nắm chặt trong tay, thậm chí nhét vào trong vạt áo mình so sánh:
"Không đúng, lần trước tay rõ ràng nhẵn nhụi mềm mại, không vỏ cây già giống như hôm nay!"
Trong lúc lôi kéo, mặt ta đỏ bừng, không cẩn thận kéo mở vạt áo hắn.
Một chiếc khăn màu bạc nửa mới nửa cũ, phiêu phiêu rơi xuống đất.