Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Chương 35
Cập nhật lúc: 2024-04-18 10:52:50
Lượt xem: 531
Vương Dư nuốt thuốc xuống, rất nhanh liền đầu váng mắt hoa, ta đỡ hắn chậm rãi dựa vào góc tường, sau đó bôi chút tro đen lên mặt, lên mũi hắn, bản thân thì rối tung tóc, ở trong phòng sướt mướt khóc gọi tên hắn.
"Vương lang! Vương lang!"
Chưa gọi được mấy tiếng, mấy tên tướng lãnh người Hồ phá cửa xông vào, thấy thế vội vàng nâng Vương Dư đã hôn mê ra ngoài, đặt ở chỗ đất trống ngoài cửa.
Sau đó quân y chạy như bay tới, thăm dò nhịp tim mạch đập của Vương Dư, vẻ mặt đại biến.
Ta thấy phản ứng của hắn, hợp thời khóc ròng ở bên cạnh: "Vương lang vốn có bệnh hen suyễn, chẳng qua chỉ hít mấy ngụm khói trong phòng, tạm thời ngất xỉu mà thôi, chắc chắn còn có thể cứu!"
"Các người mau cứu hắn đi!"
Quân y kia nghe vậy, đôi mắt hoài nghi nhìn ta, ta vội vàng chôn mặt trong tay áo khóc.
Đại Thiền Vu nghe tin chạy tới, mặt đen như than: "Vương lang quân thế nào rồi?"
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Quân y đắn đo nói: "Người này nhịp tim dần mất, hơi thở mong manh, con ngươi phóng to, đã lâm vào trạng thái gần c.h.ế.t rồi."
Đại Thiền Vu nổi giận gầm lên một tiếng: "Hắn còn chưa nói cho ta biết làm thế nào để chế ngự Mộ Dung Thùy, sao có thể c.h.ế.t bây giờ chứ?"
Quân y thấy hắn nổi giận, chỉ luôn miệng vâng dạ: "Đại Vương, nếu lang quân có bệnh hen suyễn bẩm sinh, trước đó lại hít vào quá nhiều bụi khói, lập tức dẫn đến mất mạng là phải!"
Thấy tình thế không đúng, một tướng lãnh khác cũng lên tiếng ủng hộ: "Đại Vương, sống c.h.ế.t có số, Mộ Dung Thùy dùng hỏa công như vậy, chúng ta bị vây khốn trong thành, sống c.h.ế.t chỉ trong sớm tối, chuyện đã như vậy, không bằng ta nghĩ cách khác!"
Lập tức, hai bên liên tục phụ họa, Đại Thiền Vu liên tục giậm chân, đối với t.h.i t.h.ể của Vương Dư không ngừng nghiến răng, lại quay đầu nhìn ta, trong mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn: "Vương quân tử đã chết, giữ lại phụ nhân này cũng vô dụng rồi."
"Giữ lại tim gan, còn lại đều cho các ngươi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuan-phong-nhuong-son-ha/chuong-35.html.]
Mấy tên tướng lĩnh nghe vậy, vẻ mặt vui mừng, ta vội vã ngừng khóc, bổ nhào đến ôm đùi cường tráng của đối phương:
"Đại Vương, đừng g.i.ế.c ta, ta còn có chỗ hữu dụng!"
"Nếu chỉ muốn Mộ Dung Thùy lui binh, việc này không hề khó!"
Đại Thiền Vu nghe vậy, hai mắt híp lại: "Ồ? Ngươi có cách gì?"
Ta vội vàng lớn tiếng nêu ý kiến: "Đại vương chỉ cần phái quân trinh sát đi trước kêu gọi đầu hàng, nói Vương Dư đã chết, đem hắn toàn thây tặng cho Mộ Dung Thùy, hắn nhất định sẽ nhượng bộ lui binh để nghênh đón."
"Chỉ bởi vì binh mà Mộ Dung Thùy chiêu mộ, đều đến từ viện trợ của Vương gia!"
Mấy tên tướng lãnh nghe vậy, trầm mặc lại trầm mặc, suy tính lại suy tính, Đại Thiền Vu lại hung hăng nói:
"Ngươi là người của Vương Dư, sao ta biết ngươi không phải lừa gạt ta?"
Lúc này, hơn mười đôi mắt nhìn chằm chằm vào ta, như thanh kiếm sắc bén treo trên đỉnh đầu, ta đành phải quỳ xuống bang bang dập đầu, thẳng đến khi trán đổ máu:
"Đại Vương, ta cũng là đau lòng lang quân nhà ta c.h.ế.t tha hương nơi này, muốn để hắn toàn thây đưa về quê hương mà thôi, cầu Đại vương thành toàn!"
Đại thiền vu nghe ta nói như vậy, lúc này mới hừ một tiếng: "Ồ, thì ra là tư tâm của ngươi quấy phá!"
Thấy vẻ mặt hắn thay đổi mấy lần, do dự bất định, tướng lãnh trước đó vội vàng tiến lên: "Đại Vương, chuyện đã đến nước này, xin đại vương nhanh chóng quyết định."
Bị luân phiên thúc giục, Đại Thiền Vu không cách nào có thể suy nghĩ, cuối cùng hạ quyết tâm: "Thả hai tên quân trinh sát trước!"
"Kêu gọi đầu hàng Mộ Dung Thùy!"