Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Chương 39
Cập nhật lúc: 2024-04-20 00:33:54
Lượt xem: 893
Vương Dư sắp xếp ta ở phòng nhỏ bên cạnh phòng hắn, đêm khuya lại lén lút xách đèn đến, lặng lẽ ngồi bên giường ta.
Ta đang nằm trong chăn, vì lời nói ban sáng của Trưởng công chúa mà đau lòng rơi lệ, hắn từ phía sau bám lấy bờ vai ta, không chút đồng tình cười nhạo ta: "Chà, hôm nay lại thấy chuột nước."
Ta đang đau khổ, nghe vậy trong lòng càng khó chịu hơn: "Nếu chàng không muốn gặp, ta đi là được."
Vương Dư thấy ta thực sự tức giận rồi, vội vàng nhỏ tiếng dịu dàng xoa dịu ta: "Nào có chuyện không muốn gặp nàng chứ, hận không thể bên nàng ngày đêm, mãi không chia lìa."
Loại lời nói tâm tình này đối với Vương Dư mà nói, là cực kỳ hiếm thấy, giống như liễu trộm nở hoa, thấy nước từ trên núi chảy xuống, lại giống như tiếng vọng của bể khổ, khổ tận cam lai.
Ta kinh ngạc, thậm chí còn quên cả khóc, Vương Dư thấy ta không khóc nữa, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng đặt lên trán ta một nụ hôn, ngón tay thon dài luồn vào tóc ta, giọng nói êm tai:
"Túc Tích không chải tóc, sợi tóc xõa hai vai, mềm mại duỗi trên đầu gối lang quân, nơi nào không đáng thương? (thơ ca cổ gì đấy)
Ánh trăng như lụa, có nửa tia sáng để lọt đến bên giường, ta mượn chút ánh sáng này nhìn Vương Dư, chỉ thấy đôi mắt kia u ám, ẩn giấu thương yêu.
Ta lúc này mới hiểu ra, Vương Dư là đang dỗ ta vui vẻ, nhưng thực sự không điều động nổi cảm xúc, ngược lại càng thêm bi thương:
"Lang quân nhìn ánh trăng kia, hôm nay tròn như thế, không biết ngày mai sẽ thế nào?"
Hắn không hiểu ta có ý gì, chỉ thuận theo lời ta: "Trời có sáng tối, trăng có tròn khuyết, điều này ai có thể nói chuẩn được?"
"Đúng vậy, ai có thể nói chuẩn được đây?"
Ta thở dài một tiếng: "Ánh trăng còn như thế, huống chi là con người?"
Vương Dư nghe xong, mới biết ta đang ám chỉ hắn, nhất thời vẻ mặt hơi thay đổi, giọng nói âm u: "Hừ, miệng lưỡi sắc bén!"
Nhưng hắn cũng chỉ là quở mắng ta một tiếng mà thôi, cũng không tỏ vẻ tức giận.
Hiện giờ, người này đối xử với ta dường như nhẫn nại rất nhiều.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Nhưng ý niệm rời đi lại cắm rễ trong đầu ta, thậm chí đến cả nhìn thấy xe ngựa ngoài cửa, cũng sẽ không nhịn được suy nghĩ miên man.
Tùy tùng của Vương gia không có ai quản ta, ba ngày sau, ta thừa dịp Vương Dư không ở đây, ước lượng kim châu, mang khăn che mặt, lén lút lái một chiếc xe ngựa đi, bánh xe lọc cọc, lăn trên đường lớn.
Trần Quận phồn hoa, cách Lạc Thành cũng không xa, nơi này đông dân nhiều của, ngoại ô lại có đồng ruộng phì nhiêu kéo dài không dứt, có lẽ đợi Vương Dư đi Lạc Thành, ta có thể ở lại Trần Quận, trên người còn có kim châu, cũng có thể mưu cầu một cái tự do tự tại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuan-phong-nhuong-son-ha/chuong-39.html.]
Nghĩ như vậy, liền đi dạo từ sáng sớm đến buổi chiều.
Mãi đến khi đánh roi mệt rồi, ta ghìm cương xoay đầu ngựa, dự định quay về, thuận tiện nói lời tạm biệt với Vương Dư, chưa đi được mấy bước, lại thấy mấy thiếu niên mặc áo đen từ tiệm sách bên đường đi ra.
Dẫn đầu là một vị da mặt trắng nõn, ngũ quan thanh tú, nhìn có mấy phần quen mắt, người kia thấy ta nhìn hắn, cũng ngơ ngác nhìn lại ta.
"Nàng, nữ lang Nam gia, sao nàng lại ở đây?"
Không ngờ hắn cách khăn che mặt còn có thể nhận ra ta, ta hơi ngạc nhiên: "Thôi lang quân?"
Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy gia huy của Vương gia trên xe ngựa của ta, vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi:
"Sao nàng lại lái xe ngựa của Vương gia?"
"À, ta......................"
Vừa định giải thích, liền thấy đối diện bên kia đường có một đội giáp sĩ chạy tới, nhanh chóng chặn trước đầu xe ta, lại nhìn người dẫn đầu kia, lại là Vương Đinh.
Thấy ta ngồi trên càng xe, Vương Đinh nhẹ nhàng thở ra: "Nữ lang, sao người lại ra ngoài chạy loạn? Lang chủ đã tìm người rất lâu."
Ta vội vàng nói: "Ta về ngay đây."
Thôi Trạm ở dưới xe nhìn ta, một đôi mắt sắc bén nhìn ta: "Nữ lang Nam gia, quan hệ giữa nàng và biểu ca thân mật như vậy từ lúc nào?"
"Thôi Trạm, đệ có việc sao?"
Lời còn chưa dứt, các giáp sĩ nhao nhao nhường đường, phía cuối đám người có một chiếc xe ngựa đỉnh vàng bồng đen đi tới, một bàn tay thon dài nhẹ nhàng vén mành xe, lác đác mấy từ ít ỏi, nhưng thanh nhuận êm tai, lại không giận mà uy.
Thôi Trạm nghe vậy, cả người cứng ngắc: "Biểu ca! Huynh bảo đệ cách xa nữ lang Nam gia, bản thân lại..........sao huynh lại như thế!"
"Ha."
Một tiếng nhàn nhạt này của Vương Dư, rõ ràng là khinh thường giải thích, hơn nữa còn đem đề tài trực tiếp hướng về phía ta:
"Cẩm Bình, lên xe ta."
Dưới ánh mắt nhìn chòng chọc của mọi người, ta thấy hốc mắt Thôi Trạm đỏ bừng, gương mặt tái nhợt, đành phải xuống xe ngựa, khom lưng hành lễ với hắn một cái, sau đó xoay người đi bộ rời đi.