Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Chương 43
Cập nhật lúc: 2024-04-20 00:37:18
Lượt xem: 475
Nửa canh giờ sau, ta từ Tạ gia đi ra, bỗng nhiên đổi thành họ Tạ.
Hơn nữa còn có một cái tên mới, Tạ Tần.
Về tới Vương phủ, trong đầu ta vẫn loạn như tương hồ, Vương Dư thấy vẻ mặt ta hoang mang, tay áo khẽ vung, ngồi trên giường nhỏ than thở.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
"Nếu không phải vì nàng, ta hà tất phải hạ tư thái, đi cầu một quận chúa nho nhỏ?"
Thấy vẻ mặt hắn mệt mỏi, ta vội vàng đứng phía sau nắn vai cho hắn: "Cảm ơn lang quân, vất vả cho lang quân rồi!"
"Chỉ là Cẩm Bình không hiểu, phu nhân kia rõ ràng không muốn, vì sao vẫn gật đầu?"
Vương Dư nghe ta hỏi như vậy, đặt chén trà trong tay xuống, một tay kéo ta ngồi lên đầu gối:
"Nhanh nhẹn ngày xưa cùa nàng đi đâu cả rồi?"
"Bốn dòng họ lớn liên hôn với nhau đã lâu, sớm đã đồng khí liên chi, Tạ nhị phu nhân không có con gái, mấy con trai lại bình thường, lần này có thể kết thân với Vương gia, tất nhiên không thể bỏ qua."
Ta lúc này mới hiểu rõ, đây là mượn hào quang to to của Vương Dư, chóp mũi chua sót, hai hàng nước mắt lã chã rơi xuống.
Vương Dư thấy thế, vẻ mặt ghét bỏ: "Mấy ngày nay nàng sao vậy, giống như làm từ nước vậy?"
Ta cũng không biết vì sao, trong lòng vui sướng, nước mắt lại giống như suối không ngừng phun ra, nghe vậy vội vàng chớp mắt, muốn chớp cho nước mắt quay trở lại.
"Có lẽ do ta ném khăn quá nhiều, lang quân lại là người đầu tiên muốn cưới ta làm vợ, kìm lòng không đậu mà thôi............."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuan-phong-nhuong-son-ha/chuong-43.html.]
Vương Dư khẽ niết cằm ta: "Chuyện đã đến bước này, còn gọi Vương lang cái gì?"
Ta lúc này mới ngộ ra, lắp ba lắp bắp gọi một tiếng: "Chử...........Chử Khanh................"
Lời còn chưa dứt, hai gò má như bạch ngọc kia của đối phương cực nhanh nổi lên một tầng phấn hồng, ánh mắt cũng trở nên m.ô.n.g lung.
Ta vừa nhìn, lại cúi đầu uyển chuyển gọi một tiếng: "Khanh Khanh."
".......................Phu chủ."
Vương Dư hô hấp dồn dập, đôi mắt sáng đến kinh người, nhẹ nhàng cắn bên tai ta:
"Chuột nhỏ mấy cái khác thì không hiệu nghiệm, loại đồ vật này trái lại học rất nhanh!"
Ta bị hắn cắn đến giật mình, đành phải liên tục xin tha, không ngờ đối phương càng thêm quá phận, giọng nói trầm thấp.
"Chuột không muốn ăn mèo, mèo lại muốn ăn chuột, thế nào?"
Nói xong, ta còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên bị hắn đẩy ngã lên bàn, vén váy lên, ta vội vàng sợ hãi xin tha:
"Phu chủ, trưởng công chúa còn đang đợi chúng ta ăn bữa tối, việc này không thể được!"
"Không tồi, hai chữ này càng mất hồn hơn, nàng gọi thêm mấy tiếng nữa cho ta nghe xem................"
Trong lúc Vương Dư còn đang trêu ghẹo, ngoài cửa có tiếng bước chân đến gần, bóng người chớp lên, bỗng nhiên truyền tới một tiếng ho nhẹ.
"Dư Nhi, phụ thân con có chuyện muốn nói với con."