XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 79 : Phân lương
Cập nhật lúc: 2024-09-14 07:54:42
Lượt xem: 90
Hình như trưởng thôn đứng trên bục cũng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của thanh niên trí thức, có điều, so với bọn họ, trưởng thôn quan tâm đến ánh mắt thôn dân hơn.
“Nhưng mà, vẫn chưa xác định chỉ tiêu thuộc về ai, mọi người đều có khả năng, cố gắng làm việc chăm chỉ hơn nhé! Được rồi, không làm mất thời gian của mọi người nữa, bắt đầu phân lương thực, mọi người tự mang theo bao tải. Nhà đầu tiên, Trần…” Trưởng thôn nhìn mọi người cảm động rớt nước mắt, xem như không uổng phí khổ tâm của ông ấy.
Còn thanh niên trí thức nghĩ thế nào sao? Ai thèm quan tâm.
Thanh niên trí thức có tác dụng gì? Ngày thường làm việc cũng không mấy chăm chỉ, từ trước đến nay trưởng thôn chưa bao giờ thích đám người ngoài ấy.
Nếu có thể đổi chỉ tiêu sang lương thực, trưởng thôn sẵn sàng đổi ngay với thôn cách vách, đáng tiếc, trưởng thôn thôn Đại Hà không chịu.
Tuy rằng thôn dân cũng kinh ngạc trước việc thanh niên trí thức có thể trở về thành phố. Nhưng mà, chỉ một chỉ tiêu, chứng minh những người còn lại vẫn phải đóng quân ở chỗ này, chuyện chia lương thực vẫn quan trọng hơn. Cũng không biết năm nay được chia bao nhiêu nhỉ?
Một đám vui cười hớn hở chờ mong, mang theo bao tải chuẩn bị từ nhà, bước lên phía trước.
Đầu tiên là phân chia lương thực cho các hộ gia đình trong thôn, sau đó mới tới phiên thanh niên trí thức.
Thịnh Ngọc Châu vừa xuống nông thôn hai ba tháng, hơn nữa ngày thường còn lười biếng không nhanh nhẹn, tất nhiên là không được phân bao nhiêu rồi. Nhưng mà, Thịnh Ngọc Châu vẫn rất vui, mặt đầy kiêu ngạo, số lương thực này đều do cô kiếm được đó!!!
Tuy rằng ít, nhưng một túi lương thực vẫn có sức nặng, cô gái yếu ớt như Thịnh Ngọc Châu khó có thể tự mình khiêng về.
Cô nhìn trái, lại nhìn phải.
Lúc này thanh niên trí thức đều không có tâm trạng chú ý tới việc phân lương, khi nhận được lương thực thuộc về mình, hai mắt bọn họ vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía trưởng thôn, hy vọng trưởng thôn có thể nhìn trúng bọn họ.
Thịnh Ngọc Châu không nghĩ quá nhiều, dù sao cũng không phải cô. Nếu cô thật sự được về thành phố, Thịnh Ngọc Châu trong tiểu thuyết đã không lưu lại nông thôn, còn bị gả cho một kẻ vũ phu.
Cuối cùng, Thịnh Ngọc Châu di chuyển tầm mắt sang người Lục Dữ đứng cách đó không xa.
Lục Thu Hạo đang vui sướng tươi cười nhìn mấy bao tải lương thực nhà mình. Ngoài lúa gạo ra, còn có khoai lang, khoai sọ… Các loại ngũ cốc khác, đều là thứ có thể lấp đầy bụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-79-phan-luong.html.]
Lục Thu Hạo ôm trái một cái, ôm phải một cái, không biết nên khiêng tải lương thực nào về nhà trước mới tốt.
Cậu ngẩng đầu, nhìn về phía anh trai, ý tứ rất rõ ràng: Anh trai, chúng ta mau khiêng về nhà thôi!
Lúc nhỏ, Lục Thu Hạo từng trải qua vài năm rung chuyển, đã hiểu rõ tầm quan trọng của lương thực, biết phải khiêng lương thực về nhà trông giữ cẩn thận, không để người ta cướp mất.
Chỉ tiếc lúc này, căn bản Lục Dữ không biết chờ mong trong lòng em trai nhà mình, ánh mắt anh vẫn luôn đặt trên người Thịnh Ngọc Châu cách đó không xa.
Trông thấy Thịnh Ngọc Châu nhăn mày, dáng vẻ vô cùng buồn rầu, khuôn mặt tinh xảo đầy ấm ức, muốn khiêng túi lương thực của mình về lại biết rõ mình không có bản lĩnh ấy. Lục Dữ cúi đầu, nói một tiếng với Lục Thu Hạo:
“A Hạo, em ở đây trông chừng nhé.”
Sau đó anh nên bước, đi về phía Thịnh Ngọc Châu.
Cố Diệp Phi
Ban đầu nghe anh trai nói vậy, Lục Thu Hạo còn tưởng rằng anh trai định tự mình khiêng lương thực về nhà, nhưng một lần không khiêng được nhiều như vậy, muốn cậu ở lại trông coi.
Vốn dĩ Lục Thu Hạo định nói, cậu có thể giúp đỡ, cậu cũng rất khỏe mạnh. Nhưng mà ý nghĩ này vừa xuất hiện, Lục Thu Hạo lại sợ khi mình và anh trai khiêng lương thực về nhà, số lương thực còn lại sẽ bị người khác trộm mất, vậy thì không ổn.
Cậu gật đầu: “Vâng, anh trai.”
Có điều sau đó, cậu lại nhìn thấy anh trai cũng không mang lương thực nhà mình về, mà đi tới chỗ thanh niên trí thức, đứng trước mặt một cô gái rất xinh đẹp. Lục Thu Hạo vẫn nhớ chị gái ấy, trước kia từng cho cậu hai viên kẹo.
Nhìn chị gái kia nhăn mặt buồn rầu, có vẻ không khiêng được lương thực của bản thân, môi mím chặt lại… Được rồi, nể tình chị ấy từng cho mình hai viên kẹo, Lục Thu Hạo miễn cưỡng đồng ý để anh trai khiêng lương thực giúp chị ấy trước.
Tránh lát nữa chị gái ấy lại ấm ức khóc to.
Ngồi cạnh mấy bao tải lương thực, Lục Thu Hạo nhớ lại hình ảnh trước kia. Không phải cậu chưa từng trông thấy Thịnh Ngọc Châu, còn từng trông thấy cô khóc lóc đáng thương, nhưng lúc đó cậu chỉ cảm thấy phiền phức, khóc thì khóc đi, sao phải ngồi cạnh cậu khóc… Bây giờ nhớ lại, ừm… Đúng là phiền thật!
Lục Thu Hạo tốt bụng lại có chút ấu trĩ quyết định, ngồi yên tại chỗ chờ anh trai về, không hề có bất kỳ câu oán hận nào.
“Để tôi giúp em nhé.”