Xuyên Không Về Ba Mươi Năm Trước, Chọn Vợ Kế - Chương 146
Cập nhật lúc: 2025-03-08 00:47:38
Lượt xem: 115
Diệp Thu Thu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, “Em là con gái nhà họ Chung hả? Thế thì trùng hợp quá rồi.”
Thế giới này vốn dĩ không có nhiều sự trùng hợp đến vậy, cô cảm thấy việc cô có thể quay trở lại là do ông trời đã nghe thấy sự hối tiếc của cô trước khi c.h.ế.t ở kiếp trước, cho cô cơ hội trở lại làm mẹ của Cố Đông trong mười năm. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại có mối quan hệ nào đó với một cô gái tái sinh hay xuyên không khác.
Cố Thời Úc nói: “Thu Thu, anh không nghĩ đây là sự trùng hợp. Con gái nhà họ Chung bị mất tích lúc ba tuổi ngay trước khi cả gia đình họ lên tàu vượt biển. Em bị Diệp Trường Anh nhặt về cũng vào lúc ba tuổi.”
Diệp Thu Thu có chút mơ màng, “Điểm khởi hành của nhà họ Chung là từ một chuyến tàu, còn khi đó em đang ở vùng Tứ Xuyên. Mặc dù thời gian khớp nhau nhưng địa điểm thì không, một nơi ở phía nam, một nơi ở phía bắc.”
Chuyến tàu năm đó không phải ngày nào cũng có, việc chờ đợi nửa tháng sau khi mua vé là chuyện thường tình. Cố Thời Úc mạnh dạn suy đoán: “Cũng có thể trong khoảng thời gian chờ tàu, em bị bọn buôn người bắt cóc rồi đưa đến Tứ Xuyên và Diệp Trường Anh đã tình cờ giải cứu em. Ông ta đưa em đi tìm cha mẹ nhưng không tìm thấy nên đã nhận nuôi em.”
“Về sau, nhờ đó mà ông ta được biểu dương và thuyên chuyển công tác và ông ta nói em là con ruột của mình. Anh đã tìm gặp một số hàng xóm cũ của nhà họ Diệp. Họ nhớ mơ hồ rằng Diệp Trường Anh từng mang về một cô bé xinh xắn, trắng trẻo, nói giọng nhỏ nhẹ của người Tô Châu.”
Cố Thời Úc nói: “Vợ của Chung Văn Chiếu là người Tô Châu. Thu Thu, em có muốn anh tiếp tục điều tra không? Anh biết em không ưa nhà họ Chung, nhưng Tô Tịch vì mất con gái mà tinh thần lúc tỉnh lúc mê, đó cũng là một người mẹ đáng thương, em nên trả lại cho bà ấy một sự thật. Anh nghe theo em, nếu em muốn anh điều tra thì anh sẽ đi điều tra, nếu em không muốn có dính dáng gì đến nhà họ Chung, thì anh sẽ dừng lại ngay.”
Diệp Thu Thu có hơi hỗn loạn trong lòng, dù có liên quan thì đó cũng là liên quan đến nguyên thân và nhà họ Chung, nhưng cô đã sử dụng thân xác của người ta, nếu không điều tra thì sẽ áy náy lương tâm. Tạ Văn Tâm là bạn cũ của mẹ nguyên than, Diệp Thu Thu cũng đã nhận Tạ Văn Tâm làm mẹ. Cô cảm thấy mọi bước đi mà ông trời sắp đặt cho cô đều có ý nghĩa, đây là để cô quay lại thay đổi từng bước những bi kịch đã được định trước.
Sau khi nghĩ thông suốt, cô kiên định nói: “Anh điều tra đi, vài ngày nữa em sẽ đi gặp mẹ rồi đến thăm dì Tô Tịch.”
Lăng Hương và Dư Hữu đích thân đến đưa thiệp mời, Lăng Hương ngại ngùng nói: “Chị Diệp, em và Dư Hữu sắp kết hôn rồi, chị nhất định phải về tham dự đấy.”
Dư Hữu đã chờ đợi Lăng Hương từ lâu, may mắn là đã chờ được. Lăng Hương cũng đã lớn tuổi, em trai và em gái của Dư Hữu đều đã vào đại học, mẹ của Dư Hữu mong con trai có thể lập tức kết hôn. Hai nhà bàn bạc với nhau và nhất trí tổ chức hôn lễ càng sớm càng tốt.
Dư Hữu đã hứa với Lăng Hương sẽ để cô quản lý gia đình sau khi kết hôn. Anh cũng đã bàn bạc với gia đình, số tiền gửi về hàng năm vẫn đủ cho các em của anh hoàn thành đại học, còn sau này mọi thứ của anh sẽ dành cho gia đình nhỏ của họ.
Các em của Dư Hữu đều rất biết chuyện, họ luôn chăm chỉ vừa học vừa làm thêm ở bên ngoài, và hứa sẽ không khiến anh trai khó xử, không cần anh tiếp tục hỗ trợ tài chính.
Diệp Thu Thu mừng cho họ, “Được rồi, nhất định chị sẽ về.”
Cô lại hỏi Lăng Hương sau khi kết hôn sẽ ở lại Hoa Thành hay về Hải Thị. Lăng Hương nói: “Em đã bàn bạc với Dư Hữu rồi, em sẽ về lại Hải Thị, anh ấy cũng ủng hộ em.”
Đương nhiên mẹ của Dư Hữu mong muốn con dâu cả có thể ở lại Hoa Thành, nhưng sự nghiệp của Lăng Hương đều ở Hải Thị, tư tưởng của bà Dư cuối cùng cũng được Dư Hữu thuyết phục. Dư Hữu cười nói: “Chị La đã giúp đỡ em mua một căn nhà ở Hải Thị, coi như chúng em an cư tại đó.”
Lăng Hương lén nói với Diệp Thu Thu: “Dư Hữu chủ động ghi tên em vào hộ khẩu khi mua nhà, em nghĩ anh ấy là một người có trách nhiệm, dù sau này anh ấy có thay lòng đổi dạ, coi như em vẫn có được tiền và đàn ông.”
Vì vậy, lúc đó Lăng Hương đã không do dự.
Vào hôm đám cưới của Lăng Hương, Diệp Thu Thu đã về trước một ngày, ngoài ra còn có một người khác biết Lăng Hương sắp kết hôn cũng không thể ngồi yên, đó là Tiền Văn Thanh, cậu ta vừa từ cơ sở trở về, chưa kịp rửa sạch bụi bặm trên người đã bị phân công đi công tác ở một cơ sở khác.
Cuối cùng Tiền Văn Thanh cũng không chịu nổi. Cậu học lại hai năm để đậu vào một trường đại học trọng điểm không phải để sống một cuộc sống vất vả mà không thấy cơ hội thăng tiến như thế này. Ban đầu, cậu nghĩ chỉ cần nắm chắc Lộ Mỹ Triết và dựa vào gia đình nhà vợ là có thể nhanh chóng thăng tiến, con đường sự nghiệp sẽ sán lạn. Ai ngờ Lộ Tiệm Hồng lại là người cứng rắn, thật sự không quan tâm đến con gái và con rể tương lai của mình.
Nếu không có gia thế của Lộ Mỹ Triết, với tính tình kiêu ngạo của cô ta hoàn toàn không thể so sánh được với Lăng Hương. Sau khi bị cuộc sống đè nén, Tiền Văn Thanh mới nhận ra bao nhiêu điều tốt đẹp của Lăng Hương. Lăng Hương dịu dàng, rộng lượng, còn có thể kiếm tiền. Trong những năm Lăng Hương hỗ trợ, cuộc sống của cậu và gia đình đều rất thoải mái. Chuỗi nhà hàng của Lăng Hương ngày càng phát triển, chỉ 1% cổ phần của cô đã kiếm được hàng chục ngàn đồng mỗi năm rồi.
TBC
Tiền Văn Thanh đã chạy đến tìm Lộ Tiệm Hồng nói thẳng: “Bây giờ tôi muốn chia tay với con gái ông, ông có thể đổi cho tôi một vị trí công tác khác không?”
Ánh mắt của Lộ Tiệm Hồng đầy vẻ khinh thường, ông đã nhìn thấu con người của Tiền Văn Thanh từ lâu. Một người đàn ông sẵn sàng bỏ rơi vị hôn thê đã nuôi dưỡng mình suốt nhiều năm, làm sao có thể thực sự yêu con gái ông được, mọi thứ trong mắt cậu ta chỉ là lợi ích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-ba-muoi-nam-truoc-chon-vo-ke/chuong-146.html.]
Lộ Tiệm Hồng đồng ý: “Cậu phải tự mình nói lý do chia tay với Mỹ Triết, nếu không thì cậu cứ chuẩn bị làm việc ở cơ sở cho đến khi nghỉ hưu đi.”
Lần này, Tiền Văn Thanh không còn giở trò gì nữa, cậu ta chia tay với Lộ Mỹ Triết, sau đó quay đầu tìm Lăng Hương.
Mẹ Lăng Hương rất vui mừng, mặc dù sau khi con gái kết hôn sẽ không còn gửi tiền về nhà nữa, nhưng mấy năm nay cuộc sống trong nhà đã khá hơn, không cần sự hỗ trợ tài chính từ con gái nữa.
Từ lâu bà đã cảm thấy Tiền Văn Thanh không đáng tin cậy, những năm trước bà luôn cố hết sức tranh giành tiền lương của con gái từ tay Tiền Văn Thanh, thực ra hầu hết số tiền đó bà đều tiết kiệm lại.
Bà đưa cho Lăng Hương một cuốn sổ tiết kiệm: “Những năm qua con gửi về nhà tổng cộng là 1.500 tệ, mẹ đã tiêu hết hơn 500, còn lại 1.000, mẹ để dành cho con làm của hồi môn.”
Mắt Lăng Hương đỏ hoe, “Mẹ…”
Mẹ của Lăng Hương lau nước mắt trên mặt cô, bà cười nói: “Ngày vui đừng khóc, hôm nay con cưới được nở mày nở mặt lắm, bà chủ Diệp và bà chủ La đều tới, à mà ông chủ Hạ cũng mang theo Viên Viên tới nữa, bà Đường còn dắt bà Tạ đến dự tiệc, hôm nay đông người lắm, khóc nữa là hỏng trang điểm bây giờ.”
Diệp Thu Thu đứng bên ngoài đón Đường Liên Tử và Tạ Văn Tâm, cô cười hỏi: “Mẹ, chẳng phải mẹ nói không về dự tiệc sao?”
Sức khoẻ Đường Liên Tử lần trước không tốt nên nói sẽ không về, nhưng dạo này hồi phục khá tốt, bà khoác tay Tạ Văn Tâm nói: “Nghe nói đám cưới của Lăng Hương tổ chức ở nhà hàng, còn có nghi thức gì đó nữa, bà già như chúng ta thích tụ họp náo nhiệt, tiện thể xem thử đám cưới thời nay thế nào.”
Dư Hữu mua nhà ở Hoa Thành và đưa mẹ cậu lên thành phố sống. Bên đó không có nhiều họ hàng, nên tổ chức chung với nhau, chuyện này thời nay khá hiếm. Diệp Thu Thu đã giản lược hôn lễ theo phong cách hiện đại, quá trình rước dâu vẫn như cũ, còn tiệc cưới thì tất cả người thân, bạn bè bên nhà trai và nhà gái đều đến nhà hàng, tổng cộng đặt mười sáu bàn.
MC được mời là một người dẫn chương trình của đài truyền hình địa phương ở Hoa Thành. Khi nghi lễ tiến hành được một nửa, MC nói: “Nếu không có ai phản đối, thì chú rể có thể hôn cô dâu rồi.”
Lời này thực sự táo bạo. Nói đùa trong lễ tân hôn thì còn được, nhưng ở đây có nhiều bạn bè, người thân chứng kiến. Lăng Hương và Dư Hữu đều ngại ngùng. Mấy người phù rể của Dư Hữu còn trêu: “Đừng nhát, cô ấy là vợ cậu rồi, cứ mạnh dạn mà hôn đi!”
Dư Hữu đỏ mặt tiến đến hôn nhẹ lên má Lăng Hương. Lăng Hương e thẹn không nhúc nhích, Diệp Thu Thu dẫn đầu vỗ tay, bên dưới cũng vang lên một tràng pháo tay.
Tuổi tác Đường Liên Tử đã cao, khi nhìn thấy những cảnh tình tứ ngọt ngào như thế này rất dễ xúc động. Bà nói với Tạ Văn Tâm: “Lúc trước Thu Thu tay xách nách mang cầm bọc đồ tới nhà chúng em, giờ phải bảo lão tam tổ chức cho con bé một đám cưới như thế này.”
Tạ Văn Tâm khẽ động trong lòng, bà luôn mong mỏi con trai cưới vợ. Dù con trai đã có vợ và ba đứa con, nhưng bà chưa từng chứng kiến lễ cưới của chúng, bà vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối. Thế là Tạ Văn Tâm cũng hào hứng nói: “Phải, phải tổ chức đám cưới cho chúng.”
Hai người bàn tính ngay lập tức, nào là tổ chức ở Hải Thị thế nào, Hoa Thành ra sao, tổ chức khi nào. Nhưng ngay lúc đó, nghi thức cưới bị gián đoạn khi Tiền Văn Thanh xông vào, cậu ta tiến thẳng lên lễ đài.
Tiền Văn Thanh hét: “Tôi phản đối!”
Mặt Dư Hữu tái nhợt.
Đây là chuyện trọng đại của đời người, vậy mà thằng khốn này lại tới phá đám, nó có tư cách gì mà phản đối chứ? Nhưng Dư Hữu không biết Lăng Hương nghĩ thế nào. Cậu lao lên định đánh Tiền Văn Thanh, nhưng Lăng Hương đã ngăn lại. Trái tim Dư Hữu như bị đóng băng, chẳng lẽ Lăng Hương vẫn còn tình cảm với tên khốn này sao?
Mẹ Lăng Hương thì sốt ruột, bà rất hài lòng với người con rể Dư Hữu, bà sợ con gái mình hồ đồ, làm mất mặt chồng trước mặt đông đảo người thân, bạn bè. Bà lập tức lao lên tát Tiền Văn Thanh một cái.
“Tiền Thế Quý, chẳng phải cậu muốn làm con rể nhà họ Lộ sao, còn quay lại tìm con gái tôi làm gì? Cút ngay, không thì tôi đánh gãy chân cậu.”
Tiền Văn Thanh đau đớn cầu xin sự tha thứ của Lăng Hương: “Lăng Hương, bây giờ anh mới nhận ra người anh yêu nhất chính là em. Vì thế anh đã chia tay với Lộ Mỹ Triệt, em cho anh thêm một cơ hội, anh hứa sẽ một lòng một dạ với em. Anh không để ý đến chuyện em và Dư Hữu đã từng yêu nhau, chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu nhé.”
Diệp Thu Thu nổi giận đùng đùng. Tên khốn này chắc là phát hiện nhà họ Lộ không đem lại lợi lộc gì, còn Lăng Hương ít nhất cũng có tiền. Cô xắn tay áo định xông lên dạy cho Tiền Văn Thanh một bài học.