Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 397

Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:12:10
Lượt xem: 49

Bình Vu nói: "Lam Nhi, tất cả tiền của ta đều dùng hết để giao dịch với Lục chưởng quầy rồi, không còn tiền thừa để mua trường kỷ, nhưng ta có thể học, ta sẽ tự tay làm cho ngươi."

"Lẽ ra ta không nên cầu tình cho ngươi!" Trần Huy tức muốn hộc máu: "Ngươi chờ đó, bây giờ ta sẽ đi mua trường kỷ, ngươi có thể nhanh hơn ta được sao?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Gã sai vặt tận tình khuyên bảo nói: "Thiếu gia, cuộc họp của Thương Minh lần này đã kết thúc, chúng ta nên trở về Nam Châu rồi."

"Gấp cái gì, phong cảnh ở Giang Châu rất tốt, ta chơi thêm vài ngày cũng không sao."

"Nhưng mà lão gia đã nói, sau khi tham dự xong thì phải trở về."

Trần Huy không kiên nhẫn xua tay: "Tại sao ngươi lại lắm lời như vậy? Ngươi không có việc gì làm thì đi ra ngoài mua trường kỷ cùng ta."

Gã sai vặt: "…"

Lục Kiến Vi thầm nghĩ: hay cho một màn tu la tràng.

Nàng lười không muốn quan tâm đến yêu hận tình thù giữa các vị khách, bèn nhanh chóng đi tìm A Điều vẫn luôn chuyên chú nghiên cứu y độc, đưa phương thuốc cho nàng.

"Phương thuốc mà Lâm Tòng Nguyệt đã viết ra trước khi chết, ngươi xem đi."

Xét về độ hiểu biết đối với Lâm Tòng Nguyệt, trên đời này không ai có thể so được với A Điều.

A Điều kinh ngạc xen lẫn vui mừng nhận lấy, sau khi nhìn lướt qua, nàng không khỏi nhíu mày.

"Có chuyện gì sao?"

"Không giống với thói quen dùng thuốc của nàng, ta không nhìn ra được."

Lục Kiến Vi suy đoán: "Thứ ngươi học tập hẳn là y thuật giai đoạn đầu của nàng, sau này Lâm Tòng Nguyệt mới bắt đầu dùng độc, thói quen sẽ thay đổi tùy theo tâm thái."

"Cũng đúng."

"Phương thuốc này rất có thể là phương thuốc giải độc trên người ngươi." Lục Kiến Vi nói: "Chúng ta cần phải phá giải nó."

A Điều cầm chắc trang giấy mỏng manh, đôi mắt hạnh to tròn mở to.

Sau một thời gian dài chăm sóc, gương mặt vốn gầy gò thô ráp của nàng đã trở nên tròn trịa thanh tú, khác khá xa với hình ảnh thiếu sức sống trước đây.

"Đa tạ." Nàng trịnh trọng nói.

Lục Kiến Vi vuốt ve búi tóc nàng, cười nói: "Khách sáo với ta làm gì."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-397.html.]

"Không phải khách sáo." Là thật lòng.

A Điều âm thầm bổ sung thêm một câu trong lòng.

"Nhớ kỹ hết rồi chứ?" Lục Kiến Vi hỏi.

"Vâng."

Lục Kiến Vi thu hồi trang giấy, trở lại lầu ba.

Tuy rằng đã ghi nhớ phương thuốc vào trong đầu, nhưng dù sao nó cũng là do người khác đưa cho nàng, tùy tiện vứt bỏ sẽ không thỏa đáng.

Nàng đặt phương thuốc vào trong ba lô hệ thống.

Loại độc này phức tạp hơn Quần Phương Đố và Bạc Tình Lang rất nhiều, với trình độ trước mắt của nàng, nếu cắm đầu vào nghiên cứu thì rất lãng phí thời gian.

Nàng cam chịu thở dài, lấy cuốn y thư dày cộp ra bắt đầu gặm nhấm.

Nhạc Thù đo lường kích cỡ, bắt đầu làm mộc ở hậu viện.

Bởi vì Ôn Trứ Chi dạy trận pháp cho hắn, trong lòng Nhạc Thù đã xem đối phương trở thành một nửa sư phụ, lúc làm thư án cũng vô cùng nghiêm túc cẩn thận.

"Nhạc tiểu huynh đệ, tay nghề của ngươi quả thật rất tốt." Bình Vu nhìn chăm chú vào đôi tay thoăn thắt của Nhạc Thù.

Nhạc Thù: "…"

Chỉ bào một tấm gỗ thôi, có cần phải thổi phồng thế không?

Bình Vu lại nói: "Vừa rồi ta đã hứa với Lam Nhi sẽ tự mình đóng một chiếc trường kỷ cho nàng, nhưng ta chưa từng học làm mộc trước đây, ngươi có thể dạy cho ta không?"

"Bình Vu công tử, ta không nhận đồ đệ." Nhạc Thù trả lời: "Huống hồ ta còn chưa làm xong việc của mình, không có thời gian dạy dỗ ngươi."

"Vậy ta có thể nhìn ngươi làm không?"

Nhạc Thù ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái.

"Ngươi còn chưa học xong thì Trần công tử đã mua trường kỷ về từ lâu rồi."

"Không sao, sau này luôn có cơ hội mà."

"Tùy ngươi vậy."

Nhạc Thù không hề để ý đến hắn, khom lưng tiếp tục bào gỗ, vụn gỗ bay tứ tung, nhưng hắn không cảm thấy bẩn chút nào, chỉ cảm thấy chất gỗ tỏa ra một mùi thơm đặc trưng.

"Nghĩ đến cảnh ngộ của ngươi và ta tương tự, đều là người nhà bị sát hại, gặp được quý nhân hảo tâm mới có thể thoát khỏi hiểm cảnh, cũng không biết là may mắn hay là điềm rủi nữa."

Loading...