Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 742
Cập nhật lúc: 2024-10-10 21:42:39
Lượt xem: 47
Lục Kiến Vi: "Vậy thì tìm một nơi ẩn thân đi.”
Hách Liên Tuyết gật đầu: "Đi theo ta.”
Bên trong đỉnh Tự Tại, Diêu Thập Lang nhìn thấy cữu cữu, giống như hiến bảo mở hộp kiếm ra, lộ ra bảo kiếm chói mắt.
"Thanh kiếm này đến từ đâu?" Trong mắt cữu cữu hắn xẹt qua vẻ kinh diễm.
Diêu Thập Lang nói mọi chuyện xảy ra trên đường cho hắn, sau đó nói: “Tất nhiên bọn họ không cam tâm, chắc chắn sẽ gây chuyện dưới núi, cữu cữu, không bằng cữu cữu hãy cho người đuổi bọn họ ra khỏi tông môn.”
"Ngươi làm rất tốt.” Cữu cữu hắn hài lòng gật đầu, dặn dò tạp dịch ra khỏi núi xử lý việc này.
Diêu Thập Lang cười nổi cả nếp nhăn trên mặt, ân cần mở mấy hộp kiếm khác ra, sau đó vẻ mặt hắn cứng đờ.
Trong hộp không phải là bảo bối mà hắn nghĩ, chỉ là mấy thanh kiếm bình thường, thứ mà ngày thường hắn sẽ không liếc mắt lấy một cái.
"Hắn gạt ta!” Diêu Thập Lang phẫn nộ nói: “Hắn nói đều là bảo bối!”
Cữu cữu hắn đưa tay trấn an: "Được rồi được rồi, hắn cũng chỉ một người sa cơ thất thế, lấy ở đâu ra nhiều bảo kiếm như vậy, có một thanh như thế đã coi như không tệ rồi, số còn lại phỏng chừng chỉ là vật kèm theo, để ta cho các võ đồ mới nhập môn đùa chơi.”
"Cũng đúng, nhìn dáng vẻ kia nghèo kiết hủ lậu kia của hắn, thì khẳng định tổ tiên cũng không quá đặc biệt, có thể có một thanh cũng không tệ rồi.”
Không bao lâu sau, tạp dịch đến đây bẩm báo: "Bẩm Võ sư, không nhìn thấy ba người dưới núi kia, cũng không nghe nói có người đến Bất Giải phong.”
Diêu Thập Lang hừ một tiếng: "Bảo kiếm cũng bị mất rồi, bọn hắn nào còn dám đi Bất Giải phong? Chắc là rời đi rồi, coi như biết điều.”
Sau đó ném ba người ra sau đầu.
Tiêu Dao tông chiếm diện tích cực lớn, một mảnh lớn núi non liên miên đều là lãnh địa tông môn.
Đệ tử trong tông bình thường đều tập võ bên trong núi, trừ khi có chuyện cực kì cần thiết, nếu không sẽ không ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-742.html.]
Hách Liên Tuyết dẫn hai người đi xuyên qua sơn cốc, rất ít khi gặp phải đệ tử tông môn.
Cho dù trên đường có gặp phải người nào thì Lục Kiến Vi và Bùi Tri cũng có thể giấu hơi thở rồi ẩn ở một nơi bí mật gần đó.
Hách Liên Tuyết có ngọc bội tông môn, mang theo một khuôn mặt tầm thường nên sẽ không khiến người ta chú ý.
Trên dưới toàn tông môn gồm mấy ngàn người trưởng lão và đệ tử, không ai có tinh lực nhận biết tất cả mọi người như vậy.
Chỉ trong giây lát, ba người thông suốt không trở ngại đi tới trước một ngọn núi, trước đỉnh núi ngay cả một tấm bia đá cũng không có.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hách Liên Tuyết giới thiệu: "Đây là đỉnh Khí Phong bên trong tông môn, ngày thường không có người tới, ngọn núi gần đó cũng không có nơi ở, tạm thời có thể làm điểm dừng chân cho chúng ta.”
"Được.”
Lục Kiến Vi đang muốn theo nàng leo lên đỉnh Khí Phong, bỗng nhiên cảm ứng được Tiểu Vụ trong bên trong Lưu Ly Châu có chút xao động.
Nàng hỏi: “Nơi ở của Hách Liên tông chủ ở đâu?”
Hách Liên Tuyết chỉ chỉ vào ngọn núi cao nhất ở phía xa, ánh mắt phức tạp nói: "Kia là Tiêu Dao phong, Tiêu Dao phong là nơi ở của các đời tông chủ.”
"Nghe nói trong Tiêu Dao tông còn có lão tổ cấp chín, không biết lão tổ ở nơi nào."
"Lão tổ quanh năm thanh tu ở nơi hẻo lánh nhất tông môn." Hách Liên Tuyết trả lời: "Đứng từ đây không nhìn thấy được.” Lục Kiến Vi gật đầu không hỏi nữa, trong lòng lại sinh ra vài tia nghi ngờ.
Tiểu Vụ xuất hiện loại phản ứng này, chỉ có hai nguyên nhân.
Một là ở gần đó có sự tồn tại của cổ hoàng; hai là nó cảm ứng được võ giả có thực lực tương đương với chủ nhân.
Cho nên nàng mới hỏi thăm chỗ ở của Hách Liên Chinh và lão tổ cấp chín, nhưng Hách Liên Chinh và lão tổ cấp chín đều ở rất xa, Tiểu Vụ không có khả năng cảm ứng được.
Càng kỳ quái chính là, càng đi lên núi, phản ứng của Tiểu Vụ càng mãnh liệt.
Một đỉnh núi bị bỏ trống đã lâu không có người ở, chẳng lẽ cất giấu bí mật không muốn ai biết?