Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 758
Cập nhật lúc: 2024-10-10 21:44:35
Lượt xem: 37
Ngay lúc Hách Liên Tuyết cõng A Mộc Yên bước ra sơn môn thì bỗng nhiên người mua sắm kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc: "Ngươi cõng ai trên lưng đấy?"
Trong lòng A Mộc Yên thấp thỏm, hơn nữa không nhiều tinh lực nên cảm tri cổ không nghe lời.
Đệ tử thủ vệ lập tức nhìn sang.
Thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Lục Kiến Vi và Bùi Tri sử dụng khinh công tuyệt đỉnh, hóa thành làn khói, thông qua sơn môn chưa đóng cửa, không nói nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp mang theo Hách Liên Tuyết và A Mộc Yên biến mất ở ngoài sơn môn.
Sau mấy nhịp thở, có đệ tử phản ứng lại, cực kỳ sợ hãi, theo bản năng muốn gõ chuông cảnh báo nhưng lại bị đồng môn bên cạnh ngăn cản lại.
"Ngươi làm gì thế?"
"Nói không chừng người vừa ra ngoài là Tạ trưởng lão, ngươi dám đắc tội Tạ trưởng lão à?"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Vậy tại sao hắn phải làm vậy?"
"Từ trước đến nay hắn không thích giải thích với người khác, cách làm việc kỳ lạ, cũng đâu phải ngươi mới biết ngày đầu?"
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng gì hết, mau đóng cửa."
"Được rồi."
Đệ tử ngăn cản cảnh báo thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ thông báo cho tông môn chỉ khiến tông môn hỗn loạn thôi, mà cũng không ai khen thưởng bọn họ phát hiện tình huống này, ngược lại còn mắng chửi rằng tại sao không cản lại, nhẹ thì chịu nỗi khổ da thịt, nặng thì bị đuổi khỏi tông môn.
Có đồ ngốc mới chủ động mua ôm việc vào người.
Về phần người mua sắm, chỉ cần làm tốt bổn phận của mình làm được. Vừa rồi chỉ là hỏi theo bản năng, chờ có làn gió thổi ngang người mình, hắn mới tỉnh táo lại, toát mồ hôi lạnh cả người.
Suýt chút nữa là bị cuốn vào vòng xoáy gì đó rồi.
Phía sau không có người đuổi theo, Lục Kiến Vi hơi thả chậm bước chân.
Nàng phát hiện Hách Liên Tuyết hơi bất an, vậy là khen: "Ngươi đúng là hiểu tính tình đệ tử thủ vệ thật đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-758.html.]
Đây là lần đầu tiên Hách Liên Tuyết lén trốn ra khỏi nhà, trong lòng vô cùng phức tạp, nghe nàng nói thế thì không khỏi lộ ra nụ cười ngượng ngùng.
"Từ nhỏ ta đã bị gò bó, cái gì cũng không được làm, cũng không được ra ngoài nên rất hâm mộ những người có thể ra khỏi sơn môn, vậy là thường xuyên lén chạy tới gần sơn môn, xuyên qua khe cửa để nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài. Dần dà, cũng phát hiện quy tắc sinh tồn của nhóm đệ tử thủ vệ."
Chỉ là không ngờ, có một ngày mình lại lợi dụng quy tắc sinh tồn đó.
Lục Kiến Vi: "Cảm giác bây giờ thế nào?"
Hách Liên Tuyết ngửa đầu nhìn trời, đột nhiên cười rộ lên.
"Không hiểu sao lại thấy hơi vui."
Từ sau khi gặp được Lục chưởng quầy, nàng làm rất nhiều chuyện mà khi trước không bao giờ dám làm.
Là Lục chưởng quầy cho nàng dũng khí để phá tan lồng chim.
Bốn người thuận lợi trở lại Thương Châu Thành.
Nhân sĩ khắp chốn võ lâm hội tụ, Thương Châu Thành sôi nổi náo nhiệt.
Bọn họ đeo mặt nạ nên không khiến ai chú ý, âm thầm lặng lẽ trở lại khách điếm.
"A Tuyết, giao nàng cho ngươi chăm sóc nhé."
Hách Liên Tuyết gật gật đầu.
Nàng cõng A Mộc Yên suốt cả đường, cũng không chê đối phương dơ bẩn chút nào. Lúc nhìn thấy nữ nhân bị xiềng xích trói buộc trong hang núi, trong lòng nàng chỉ cảm thấy ngơ ngác và hoảng sợ.
Hóa ra nơi gọi là Khí Phong, không phải là đỉnh núi bị vứt bỏ mà là một nhà giam không có ánh mặt trời.
Hai mươi năm, không phải hai mươi ngày, nàng hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi vị tiền bối này đã sống sót thế nào.
Vào lúc nghe thấy ba từ "A Mộc Yên", nàng đã bắt đầu suy đoán thân phận của A Mộc Yên rồi, cũng rất nhạy bén liên tưởng đến cuộc hỗn loạn của cổ trùng vào nhiều năm trước.
Khí Phong vây nhốt một người, Hách Liên Chinh làm tông chủ không thể nào không biết được.
Hách Liên Tuyết đã hơi chạm đến một chút chân tướng, nhưng chân tướng này lại quá thảm khốc.
Nàng không dám tiếp tục nghĩ sâu hơn.
Thay hết thùng nước này đến thùng nước khác, cuối cùng Hách Liên Tuyết cũng giúp A Mộc Yên rửa sạch hết dơ bẩn trên người.