Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo - Chương 460:
Cập nhật lúc: 2024-05-30 17:02:14
Lượt xem: 179
Cô ta lại chỉ Tuyên Xuân Vinh nói: “Người yêu tôi cũng rất dũng cảm, anh ấy xông vào đám cháy cứu hai người ra, suýt chút mất mạng!”
Cộng thêm giọt nước mắt vẫn còn đọng trên mặt Chương Nhạc Vi, đôi mắt sưng đỏ, không ai nghi ngờ những lời này của cô ta.
“Đồng chí công an, chàng trai này chắc chắn không phải người xấu, vừa nãy cậu ta xông vào cứu người giống như không cần mạng, chàng trai tốt như vậy sao có thể là người xấu chứ!”
“Là bởi vì tòa nhà đó bốc cháy, vốn dĩ đã dập rồi, kết quả bỗng nhiên nổi lên một trận gió yêu, ù ù, lửa liền xông lên, ây dô…lửa đó giống như mọc cánh, lập tức thổi tới tòa nhà chúng tôi, nếu không phải lính cứu hỏa và mấy vị đồng chí này anh dũng cứu người, chúng tôi đều xảy ra chuyện rồi!”
Một bác gái lông mày tóc tai đều cháy xén bọc tấm thảm tới, vừa nói vừa dùng tay múa may, nói rất sinh động, cực kỳ hình tượng, sau khi nói xong, bác gái còn cúi người mấy cái với lính cứu hỏa, Tuyên Xuân Vinh, còn có Đường Niệm Niệm và cậu Chương, trong miệng liên tục nói cảm ơn.
Mấy cha mẹ khác có con được cứu cũng ôm con mình tới, muốn dập đầu cảm ơn họ, nhưng đều bị ngăn lại.
Có lời chứng của mọi người, hiềm nghi của Tuyên Xuân Vinh nhanh chóng được rửa sạch.
Nhưng công an vẫn có một nghi vấn, hỏi Đường Niệm Niệm: “Sao cô biết sẽ có gió lớn? Cục khí tượng báo cáo hôm nay trời xanh trong, không có gió.”
“Cục khí tượng có lần nào báo chuẩn không?”
Đường Niệm Niệm không chút khách sáo, không hề giữ lại chút mặt mũi nào cho cục khí tượng.
Mọi người đều ưu tư, phụ họa nói: “Mấy hôm trước nói sẽ có mưa, kết quả mặt trời cao vút, còn có một lần nói có nắng, tôi đã phơi chăn ra rồi, hay lắm, chăn bị ướt sũng!”
“Đầu óc của chú không được linh động, học theo tôi này, cục khí tượng báo cáo mưa, tôi sẽ phơi chăn, báo cáo có nắng, tôi chắc chắn không phơi, ngược lại là đúng!”
“Cách này của chú hay, sau này tôi sẽ làm ngược với cục khí tượng!”
Mọi người đua nhau nói, bầu không khí nhẹ nhõm hơn không ít.
Công an không hài lòng với câu trả lời của Đường Niệm Niệm, tuy cục khí tượng không chuẩn, nhưng không chắc chắn có liên quan tới việc dự đoán gió lớn.
Đường Niệm Niệm cũng biết trả lời như vậy không có sức thuyết phục quá lớn, thế là cô nói: “Ngày mai sẽ có mưa đá!”
Công an vô thức ngẩng đầu nhìn trời, gió đã dừng, mặt trời vẫn lơ lửng trên cao, nhiệt độ không tính là thấp, theo lý thường mà nói, trời này ngày mai có lẽ là một ngày nắng.
“Cục khí tượng không nói có mưa đá!”
“Ngược lại, không nói có mưa đá, chính là nhất định sẽ có!”
Tiếng nói chuyện của mọi người ngày càng lớn, họ đều tin tưởng Đường Niệm Niệm, không có chút hoài nghi.
Công an bán tín bán nghi, quyết định đợi ngày mai xem thử, nếu thật sự có mưa đá, chứng tỏ cô gái xinh đẹp này thật sự có thể dự đoán thời tiết, vậy thì không có chút khả nghi nào nữa.
“Ngày mai nếu không có mưa đá, vẫn mong đồng chí Đường phối hợp công việc của chúng tôi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-phao-hoi-chong-lai-menh-xui-xeo/chuong-460.html.]
Công an vô cùng khách sáo, họ cũng biết tám chín mươi phần trăm Đường Niệm Niệm không phải người xấu, nhưng chuyện này nhiều điểm khả nghi, họ chắc chắn không thể làm như không thấy, chỉ cần Đường Niệm Niệm có thể chứng minh thực lực dự đoán thiên tượng của cô, những điểm nghi ngờ này sẽ tự dưng biến mất.
“Ngày mai đi làm nhớ che ô!”
Đường Niệm Niệm lộ ra nụ cười cao thâm khó lường, còn tốt bụng nhắc nhở một câu.
Cô tự tin trăm phần trăm, ngày mai chắc chắn có mưa đá.
Nói chính xác, là khoảng thời gian đi làm buổi sáng đó, mưa đá gần một tiếng, rất nhiều người không chút chuẩn bị, bị mưa đá đập vào đầu vào mặt.
Tuy mưa đá phương nam không lớn, nhưng cũng to bằng hạt đậu nành, đập lên mặt khá đau.
Sở dĩ cô biết rõ ràng như vậy là nghe người bản địa ở đường Lục Lâm đó nói, nói sáng ngày hôm sau sau khi xảy ra hỏa hoạn, có một trận mưa đá cực kỳ đột ngột, đột ngột giống như trận gió lớn đó vậy.
“Đều nói Diêm Vương gia muốn nhận người, mới tà môn như thế!”
Người bản địa đó nói như vậy.
Nói là hai mươi mấy người c.h.ế.t trong hỏa hoạn đó đã tận số, cho nên mới đột nhiên nổi gió lớn, thiêu c.h.ế.t người, những hạt mưa đá đó là ông trời cảm thấy khó nguôi, mới rơi lệ đau lòng.
Công an đi, cứu hỏa cũng đi.
“Chúng tôi sẽ phản ánh sự tích anh dũng của các người với lãnh đạo!”
Trước khi đi, công an và cứu hỏa đều bày tỏ sẽ báo cáo sự tích anh dũng của Đường Niệm Niệm bọn họ.
Cán bộ đường phố bên đường Lục Lâm cũng bày tỏ sẽ báo cáo lên trên.
Còn có đài truyền hình, họ ở ngay hiện trường, có tư liệu trực tiếp, thời sự tỉnh tối hôm đó phát sóng, báo cáo sự tích anh dũng cứu hỏa của Đường Niệm Niệm bọn họ.
Hơn nữa thời lượng chiếm sóng của báo cáo này khá dài, hình ảnh rất rõ ràng, còn quay đặc tả Đường Niệm Niệm và mấy người Tuyên Xuân Vinh, còn có các anh lính cứu hỏa anh dũng, cũng đều quay lại.
Tối nay, sau khi Đường Niệm Niệm bọn họ tới bệnh viện trị liệu, được sắp xếp nghỉ ngơi ở nhà nghỉ, ngay cả lãnh đạo tỉnh cũng nghe nói sự tích anh dũng của họ, cử cán bộ tới thăm hỏi, Tuyên Xuân Vinh và Chương Nhạc Vi đều cảm động muốn chết.
“Nếu còn gặp phải chuyện tương tự, tôi vẫn sẽ lựa chọn cứu người!”
Tuyên Xuân Vinh nói với lãnh đạo tỉnh như vậy, khi đó còn có ký giả tòa soạn có mặt.
Đường Niệm Niệm lại không có tâm trạng nhận phỏng vấn, cô đang thương tiếc tóc và lông mày đã mất của cô, khi về tới nhà nghỉ tắm rửa, cô mới phát hiện mái tóc xinh đẹp đen óng của mình đã bị cháy hết, trở nên thua cả cỏ khô.
Vết bỏng trên mặt thì không sao, qua mấy ngày là có thể khỏi, nhưng tóc không thể nào mọc ra trong ngày một ngày hai, sắp tới tết rồi, lẽ nào cô phải mang một đầu lông vàng ăn tết?
Đường Niệm Niệm đau lòng nghiến răng nghiến lợi trong gương, nghe câu trả lời nhiệt huyết chính nghĩa của Tuyên Xuân Vinh bên ngoài, cô cắn chặt răng, lẩm bẩm: “Còn có lần sau nữa, cho một trăm vạn cũng không đi!”
Càng nhìn lông cháy trong gương càng không thuận mắt, Đường Niệm Niệm tức giận cầm kéo cắt phần tóc cháy xém đi, tay nghề của cô không ổn, cắt còn gớm hơn chó gặm, toàn dựa vào nhan sắc của cô gánh, nếu không căn bản không thể nào gặp người khác được.