Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 206
Cập nhật lúc: 2024-10-19 09:56:56
Lượt xem: 104
Tần Dã ngồi trên xe không hiểu sao hắt xì một cái.
Tần Chân nghiêng đầu nhìn anh: “Xem ra lão gia tử lại nhớ cậu rồi, từ lúc biết hai người thi đại học rất tốt xong, ông ấy vẫn luôn ngồi đếm ngày hai người trở về.”
Từ giờ về sau có thể thường xuyên gặp mặt.
Đương nhiên, nếu cả nhà Tần Dã có thể cùng dọn đến đại viện sống chung thì lại càng tốt hơn.
Tần Dã không hé răng chút nào đối với mấy lời đó.
Tần Chân nhìn bộ dáng không thú vị của anh, không khỏi chuyển ánh mắt sang kính chiếu hậu, nhìn ba người ngồi sau.
“Em dâu, chúc mừng em đạt được kết quả tốt nhé.”
“Cũng tạm.” Dung Yên đáp lại hai chữ.
“Đúng rồi, tiền lần trước bán dưỡng thân hoàn tôi vẫn đang giữ chưa đưa cho em, chút nữa về nhà xong thì tôi trả sau nhé.”
“Được, tí nữa chúng ta tính lại, lần trước Tần Dã mua nhà có mượn tiền của anh, chút nữa cũng tính rồi trả luôn.”
Tần Chân nghe thấy lời này liền vô cùng kinh ngạc: “Hai người có nhiều tiền thế sao?”
Thật không nhỉ? Ở nông thôn thì làm gì có việc nào kiếm được từng đó tiền chứ?
Nhưng nếu cô có tiền thật, chẳng lẽ…..đến chợ đen buôn bán sao?
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có mỗi trường hợp này.
“Vừa đủ để trả thôi.” Dung Yên nói.
Tần Dã hiếm khi lại chen mồm vào giải thích một câu: “Đó là tiền nhuận bút của vợ tôi.”
Tiền nhuận bút? Được nhiều như vậy sao? Tần Chân trợn mắt há mồm.
Nếu không phải anh đang lái xe, vị trí hiện tại cũng không tiện dừng thì thật sự anh rất muốn tạt xe vào lề để ngồi nói chuyện hỏi han một hồi.
“Em dâu viết cái gì vậy?”
“Viết linh tinh thôi, sau này tôi sẽ kể.” Dung Yên không muốn nhiều lời lắm.
Mặc dù Tần Chân thật sự rất muốn hỏi thật cặn kẽ, nhưng hiển nhiên là bây giờ không tiện cho lắm.
Vì vậy anh lại quay về chuyện trả tiền ban đầu.
“Nếu vậy thì không cần trả tiền gấp luôn đâu, dù sao mọi người vừa đến Kinh Thị……Còn rất nhiều chuyện cần đến tiền, chỗ tôi cũng không vội.”
Dung Yên kiên trì, “Vẫn nên trả cho anh xong xuôi thì hơn, có vay có trả, lần sau mượn cũng dễ.”
Nhưng mà, cái “lần sau” đó hẳn là sẽ không tồn tại đâu.
Dù sao bây giờ số tiền hai vợ chồng cô kiếm được cũng không ít.
Tần Chân thấy vậy liền nói: “Thế được thôi. Nếu sau này hai người có cần tiền thì cứ bảo, cho dù là ngàn vạn cũng không được ngại.”
Dung Yên: “Được.”
Đôi mắt Tần Mai không ngừng hướng ra bên ngoài.
Dung Yên chú ý đến cô bé có chút khẩn trương, liền nhéo nhẹ đôi tay nhỏ của cô bé: “Chỗ này không tồi đúng không?”
Tần Mai gật đầu: “Vâng.”
Nơi này thần kì thật đấy, so với thôn của bọn họ…..cả trấn trên của bọn họ nữa, đều không giống nhau.
“Nơi này có rất nhiều xe.”
Ở trong thôn của bọn họ, xe đạp là một thứ cực hiếm, nhưng ở đây dường như có rất nhiều…..Trên đường thấy ai cũng đạp xe đạp hết.
Tần Chân nghe thấy tiếng của em họ, lập tức nói: “Hai ngày nữa chờ ổn định xong thì anh dẫn mấy đứa đi dạo thành một vòng xem nhé.”
Tần Mai hơi nhích lại gần bên người chị dâu mình….Nếu chị dâu đi thì cô bé sẽ đi, còn nếu chị dâu không đi thì cô bé cũng không đi.
“Đến, bọn họ đến rồi, cháu nghe được tiếng ô tô.” Ánh mắt Tần Hướng Nam sáng lên vài phần.
Ông từng gặp Tần Dã, nhưng chưa từng gặp vợ Tần Dã với song bào thai, cho nên vô cùng mong đợi.
Nhất là vợ của Tần Dã kia, không chỉ có y thuật cao siêu, mà còn thông minh như vậy, thế mà thi đại học lại đạt được thành tích Trạng Nguyên tỉnh…..Thật lòng mà nói, ông chưa từng gặp qua cô gái nào ưu tú đến thế.
Ông Tần nghe cháu trai nói như thế, vội vàng đứng lên bước nhanh ra bên ngoài.
Tần Hướng Nam nhìn bộ dáng vội vàng của lão gia tử thì không khỏi bật cười.
“Nếu người đã đến đây rồi thì không cần vội vàng như thế. Đi đứng để ý một chút vẫn tốt hơn.”
Nhưng mà ông Tần đã không để ý tới lời cháu trai nói, bước chân của ông vội vàng hướng về phía cửa đại viện……Quả nhiên nhìn thấy Tần Dã từ ghế phụ đẩy cửa xe ra đi xuống.
Giọng điệu tràn đầy kích động hô một tiếng: “Tần Dã!”
Tần Dã ngẩng đầu nhìn về phía lão gia tử, chào hỏi: “Ông nội.”
Qua thời gian nửa năm đã khiến cho anh suy nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, cho nên trong lòng cũng thật lòng chấp nhận lão gia tử.
Năm đó, không có ai đúng ai sai, chỉ tại thế sự vô thường, ông trời trêu người.
Ông Tần nghe thấy hai tiếng “ông nội” thì thần sắc càng trở nên kích động: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!”
Mà lúc này, cửa sau ở hai bên cũng đồng thời mở ra….
Dung Yên cùng Tần Dư và Tần Mai từ hai bên cửa bước xuống xe.
Lực chú ý của lão gia tử lập tức từ chái trai cưng Tần Dã chuyển sang ba người vừa bước xuống.
Thần sắc kích động.
Không cần phải nói gì nữa…..Cô gái đặc biệt xinh đẹp ở bên kia, chắc chắn là cháu dâu của ông rồi.
“Dung Yên!”
Dung Yên khẽ cười: “Chào ông nội! Cháu là Dung Yên.”
Ba chữ “chào ông nội” của cô làm lão gia tử vui như đến tết.
“Ôi, ngoan, ngoan lắm…..” Ông tấm tắc khen.
Lão gia tử càng nhìn cháu dâu càng cảm thấy cực kì vừa lòng, Tần Dã ở dưới thôn có thể cưới được một cô vợ ưu tú như vậy, chứng tỏ vận may của thằng bé rất tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-206.html.]
Đây chính là duyên phận của hai vợ chồng chúng nó.
Ông hai Tần nhìn thấy cháu dâu ngoan ngoãn như vậy, vội vàng đứng ra: “Cháu dâu, ông ở Tần gia đứng hàng thứ hai, cháu có thể gọi ông là ông hai.”
Dung Yên rất biết điều: “Chào ông hai”
Ba chữ này lại khiến thêm một ông lão nữa vui muốn chết.
Ông cực kì thích cô gái thoạt nhìn tự nhiên hào phóng lại ngoan ngoãn này, quan trọng nhất chính là lớn lên còn rất đẹp mắt, nhìn rất có duyên nữa.
“Tới đây, ông hai cho cháu một cái bao lì xì gặp mặt.”
Ông lấy bao lì xì lúc trước đặc biệt chuẩn bị ở trong túi ra, sau đó đưa đến trước mặt Dung Yên.
Dung Yên cũng không từ chối, cô duỗi tay ra nhận lấy, “Cảm ơn ông hai!”
Ông hai Tần thấy vậy liền càng thêm vui mừng, ông thích nhất là những cô bé không giả vờ ngượng ngùng.
Nhưng mà, hành vi của ông lập tức rước đến sự ghét bỏ của lão gia tử, rốt cuộc bao lì xì gặp mặt của lão gia tử còn chưa kịp đưa thì đã bị ông giành trước mất rồi.
“Cháu dâu, bao lì xì của ông nội đang để ở trong phòng, để ông nội chạy đi lấy.”
Dung Yên nhìn động tác muốn xoay người đi của ông, vội vàng nói: “Ông nội, cái này không vội.”
Cô kéo Tần Dư và Tần Mai đến trước mặt mình, “Hai đứa trốn ở sau lưng chị làm cái gì? Mau đi chào hai ông đi.”
Tần Dư:....
Cậu có trốn đâu?
Nhưng mà lời này cậu không dám nói ra miệng.
“Chào ông nội! Chào ông hai!”
Tần Mai cũng hô theo anh: “Chào ông nội! Chào ông hai!”
“Ôi, đều ngoan lắm!” Vừa nãy không phải ông Tần không thấy hai đứa nhỏ, chỉ là nhất thời không biết nên chào hỏi ra sao.
Ông cực kỳ cảm ơn cháu dâu lanh lợi, nếu không phải con bé mở lời trước…..Chắc là cặp song sinh còn còn cho rằng người trong nhà không thích hai đứa nó.
Ông hai Tần đã đặc biệt chuẩn bị mấy bao lì xì trong túi.
Vậy nên ông lại giành trước một bước, phát lì xì!
Một cái cho Tần Dư, cái còn lại cho Tần Mai.
Hai anh em nhìn bao lì xì trước mắt, có hơi ngại, vì thế theo bản năng quay đầu nhìn chị dâu mình.
Dung Yên cười tủm tỉm nói với hai đứa: “Nếu đã là tâm ý của ông hai thì cứ nhận lấy đi.”
Hai anh em nghe thế thì quay lại, duỗi tay nhận đồ.
Vốn dĩ cả hai còn muốn đưa lì xì cho chị dâu cầm, nhưng hai anh em cảm thấy bây giờ không phù hợp lắm, vì thế bèn cất gọn vào trong túi.
Ông Tần:....
Một lần nữa ông lại cảm thấy hối hận, vì sao lúc trước không nghĩ ra chuyện bỏ bao lì xì vào trong túi nhỉ?
Đáng giận, lại để lão nhị giành trước một bước.
Tần Hướng Nam nhìn lão gia tử thổi râu trừng mắt, vội vàng hòa giải: “Đi vào nhà rồi nói, chúng ta cũng có bao lì xì.”
Ông Tần lập tức nói theo: “Đúng vậy, mau đi vào nhà đi, nơi này chính là nhà của mấy đứa, không cần thấy gò bó”
Dung Yên dẫn theo Tần Dư và Tần Mai đi vào nhà.
Còn Tần Dã với Tần Chân thì ở lại cùng nhau dọn mấy đồ đạc để ở trên xe.
Hôm nay là một ngày khá quan trọng, cho nên người của Tần gia đều tập trung ở đây.
Có cả nhị phòng và tam phòng.
Ông Tần đi vào phòng khách, lập tức cầm lấy bao lì xì mình đã chuẩn bị sẵn: “Cháu dâu, cái này cho cháu.”
Dung Yên mỉm cười tiếp nhận: “Cảm ơn ông nội!”
Ông lại đưa hai bao khác cho cặp song sinh.
Hai anh em cũng vội vàng nói lời cảm ơn.
“Cảm ơn ông nội!”
Ông Tần cười tươi, khóe mắt có chút nước mắt chảy ra.
Thật tốt!
Hơn nữa, ông phát hiện…..Khuôn mặt của cháu gái nhỏ nhìn qua thật giống với bộ dáng của vợ ông lúc trẻ.
Mọi người vội vàng cho bao lì xì, Tần Hướng Nam với Tần Hướng Bắc cũng tranh thủ giới thiệu mình.
“Bác là bác hai.”
“Bác là bác ba.”
“Chào bác hai, chào bác ba!”
Dung Yên cùng Tần Mai và Tần Dư vừa chào vừa thu bao lì xì vào túi.
Những người khác cũng đi qua giới thiệu chính mình.
Dung Yên:....
Cô có cảm giác quai hàm cười đến muốn cứng lại rồi, Tần Dã từng nhắc qua Tần gia có rất nhiều người…..Đúng là nhiều thật.
Nhưng mà cô nhận quà của họ xong sẽ đến lượt cô đi phát lại quà cho họ.
Bao gồm cả cô con gái mới tròn 1 tuổi của phòng thứ ba là Tần Hằng.
Dung Yên cũng mua quà cho cô bé….Là hai bộ thời trang trẻ em xinh đẹp, với một cặp vàng, đó là vòng cổ và vòng tay bằng vàng.
Những cái này đều rất quý, nhưng không quý bằng mấy viên thuốc bổ sung canxi nho nhỏ mà cô cố ý tặng kèm.
“Cái này mỗi ngày một viên, không cần lo trẻ con không uống được, vị của nó giống như đường ấy, rất ngọt, hơn nữa vào miệng là tan, chờ uống xong bình này thì tạm dừng ba tháng, sau đó em sẽ cho thêm.”