Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 215
Cập nhật lúc: 2024-10-19 09:57:10
Lượt xem: 99
“Tôi hỏi cô, bác sĩ có từng nói qua chuyện thân thể của cô bị thuốc ảnh hưởng không?”
Hứa Quế Lan theo bản năng gật đầu: “Có, có từng nói qua…..Nhưng đó cũng không phải là do mẹ chồng tôi mang đến…..Là tôi nhờ bà ấy mua những loại thuốc đó……Bà ấy chỉ là muốn tôi mang thai sớm một chút mà thôi…..Căn bản là không biết những thuốc đó có vấn đề…..”
Bỗng nhiên, cô ấy như nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức trợn tròn mắt: “Nhất định là mẹ chồng tôi bị người ta lừa rồi!”
Dung Yên:....
Mẹ Dung:.....
Cũng may bà sinh được một cô con gái có đầu óc tốt, nếu như sinh phải một cô con gái giống như Hứa Quế Lan thì chắc bà sẽ bị sự tin tưởng ngu muội đó làm cho tức c.h.ế.t mất.
Thật sự không phải là do bà khinh thường người khác hay gì, nhưng trên trán cô gái kia tựa như đang viết mấy chữ “ngu xuẩn” to đùng vậy, lại còn là loại có thể phát sáng ấy.
Thím Kim:....
Lần đầu tiên bà phát hiện ra, hình như cháu gái nhà mình lớn lên có chút vấn đề.
Chính là kiểu đầu óc không được tốt cho lắm.
Không khỏi nhớ đến câu Dung Yên nói lúc nãy: cháu gái bị mẹ chồng tẩy não rồi.
Lúc trước bà còn không hiểu, tẩy nào nghĩa là gì? Bây giờ có chút thông suốt rồi.
Nhìn bộ dáng hiện tại của cháu gái……Chính là đại biểu cho mấy chữ bị tẩy não đó đúng không?
Mẹ Dung bây giờ chỉ muốn đuổi người đi: “Thím Kim, hay là chị đưa cháu gái quay về trước đi.”
Không thể trách bà không có lòng đồng tình được.
Thím Kim cũng không nghĩ sẽ ở lại thêm, bà bây giờ thấy đau lòng muốn chết, không ngờ cháu gái lại biến thành bộ dáng này.
“Được, vậy tôi quay về trước.”
Sau đó quay sang nói với Hứa Quế Lan: “Chữa bệnh là chuyện lớn, không thể vội vàng làm ngay được, chúng ta đi về trước đi.”
Lúc chuẩn bị đi ra ngoài, mẹ Dung lại gọi bà lại.
“Phải rồi, thím Kim này, còn chuyện hạ thuốc, tôi hy vọng chị đừng nói con gái tôi ra nhé, nếu các người muốn đi chất vấn thì cứ bảo là nghe người khác nói thôi.”
Thím Kim lập tức gật đầu: “Tôi biết nặng nhẹ mà.”
Mẹ Dung nhìn bà ấy, sau đó lướt qua vẻ mặt chịu đả kích nặng nề của Hứa Quế Lan.
Nói chuyện không khách sáo chút nào.
“Nhưng mà cháu gái chị thì không biết nặng nhẹ chút nào, nếu cô ấy dám truyền chuyện này ra ngoài thì tôi đi tìm chị tính sổ đấy……Chuyện này liên quan đến sự an toàn của con gái tôi, tôi không thể ngó lơ được.”
Thím Kim lập tức nói: “Tôi sẽ không để nó nhiều lời đâu.”
Sau đó bà lại răn dạy Hứa Quế Lan: “Quế Lan, nếu cháu thật sự muốn có con thì tốt nhất quản cái miệng mình chặt vào.”
Vốn dĩ Hứa Quế Lan thật sự muốn mang chuyện này về kể cho mẹ chồng mình, nhưng nghĩ đến nếu mình nói ra sẽ khiến cho Dung Yên tức giận nên đành gật đầu: “Cháu sẽ không nói.”
Sinh con chính là chuyện mà cô ấy để ý nhất.
Cho dù chỉ có một tia hi vọng nhỏ nhoi thôi thì cô ấy cũng muốn bắt lấy nó.
Vì vậy không thể đắc tội với Dung Yên được.
Mẹ Dung lạnh nhạt nhìn cô ấy một cái: “Hai người về đi, tôi không tiễn nữa.”
Thím Kim liền kéo Hứa Quế Lan rời đi.
Hai người vừa rời khỏi, mẹ Dung lập tức trừng mắt với Dung Yên: “Lúc trước con cứ bảo không biết trị không phải là được rồi sao?”
Nói một câu như vậy thì sẽ không rước phải cái phiền phức to đùng này.
Dung Yên nhướng mày: “Nhưng mà con biết cách trị mà. Sao con phải nói không biết trong khi con có thể chứ?”
Mẹ Dung:....
Tức c.h.ế.t bà.
Lúc này, Dung Văn Minh với ba anh em Tần Dã đều đi đến.
Vừa nãy bọn họ không có vào, bởi vì bọn họ tin hai mẹ con có thể xử lý tốt chuyện này.
Người đi rồi, bọn họ lập tức vào nhà ngay.
“Mẹ, thực ra có thể là Yên Yên chỉ đơn thuần là muốn đánh thức người phụ nữ vừa rồi thôi.” Tần Dã nói đỡ một câu cho vợ.
Dung Yên:...
Cảm ơn! Nhưng cô không có.
Cô chỉ muốn để Hứa Quế Lan thu phục mẹ chồng của mình, sau đó thì đưa tiền cho cô……Xem xét mặt mũi của thím Kim thì có lẽ cô sẽ chữa cho cô ấy.
Dung Văn Minh là người yêu thương con gái, không đành lòng nhìn bạn già tức giận với áo bông nhỏ của mình, vì thế vội vàng nói: “Được rồi, Yên Yên có tính toán của chính mình mà, đầu óc con bé tốt như vậy, sẽ xử lý chuyện này thỏa đáng thôi.”
Mẹ Dung:.....Bà đã nói gì đâu? Chỉ mới bảo có một câu như vậy, mà giống như đã biến thành vai ác ức h.i.ế.p thiếu nữ nhà lành rồi.
Tức giận trừng mắt nhìn người vẫn luôn cười tủm tỉm ở bên cạnh: “Được được được, con hiểu rõ, con có tính toán riêng, mẹ mặc kệ con làm gì thì làm đấy.”
Như thế cũng tốt, bà không nhọc lòng liền có thể bớt đi một sợi tóc bạc.
Dung Yên lập tức nói: “Sao có thể như vậy được, nếu mẹ mặc kệ con, vậy chẳng phải con sẽ mất đi phương hướng của mình à? Còn có…..tục ngữ có câu thế này, nhà có người già như có bảo vật, mẹ chính là định hải thần châm của nhà mình đấy.”
Mẹ Dung đen mặt.
Lại còn nhà có người già như có bảo vật……Bà nhìn qua già thế à, giống bà lão bảy tám chục tuổi thế à?
Dung Văn Minh đứng ở gần bà Dung nhất đều cảm nhận được rõ ràng, một cỗ lửa giận phát từ trong ra ngoài.
Ông cảm giác nếu mình không nhanh đi dập lửa thì con gái bảo bối của ông sẽ tiêu chắc rồi.
Vội vàng nói: “Đây là con ruột, con ruột đó…..Chúng ta không thể so đo với nó được, bà đừng nóng giận, nóng giận mau già…..”
Rất tốt, ông thành công rồi…..
Thành công dời đi lửa giận của bạn già lên người mình.
Mẹ Dung giống như gầm lên: “Dung Văn Minh……Ông nói ai già hả??”
Cả nhà giống như cũng bị một tiếng gầm này của bà làm cho rung chuyển.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-215.html.]
Mấy anh em Tần gia:.....?
Thật sợ hãi.
Hiếm khi ba người có chung một suy nghĩ.
Bọn họ yên lặng lùi ra sau một bước, lại lùi thêm một bước……Ở bên ngoài ăn dưa không tốt sao, sao cứ phải đi vào trong này làm cái gì?
Dung Văn Minh khổ không nói được…..Sao lửa giận lại trút lên người ông rồi? Có phải bạn già đến cái gì trung niên gì gì đó rồi không?
“......Tôi già, tôi già, tôi nói tôi già mà…..Mẹ Yên Yên, mấy đứa Tiểu Tần còn ở đây đấy.”
Ba anh em Tần Dã:....
Bọn họ có thể không ở.
Xin trời thương xót, đừng để ý tới họ.
Tổ ba người nhỏ yếu cuối cùng vẫn nhích lại gần chỗ của Dung Yên.
Đứng cạnh cô sẽ có cảm giác an toàn hơn một ít.
Tần Dã cảm thấy dựa vào vợ mình không có vấn đề gì cả.
Mà hai đứa nhóc Tần Dư và Tần Mai lại càng không cảm thấy có vấn đề gì.
Dung Văn Minh muốn đẩy chuyện này sang cho con gái xử lý.
Vậy nên ông quay đầu, lời lẽ nghiêm túc: “Yên Yên, mẹ con cũng là lo lắng cho con thôi, về sau đừng nói bà ấy già nữa, bà ấy nhọc lòng biết bao……Con nhìn xem đầu tóc mẹ con bạc cả rồi kìa, mặt cũng có nếp nhăn nữa…..Về sau không được chọc cho bà ấy tức giận…..”
Dung Yên:.....
Lão Dung đồng chí, con không biết ba là vô tình hay cố ý, nhưng mà ba xong rồi.
Thần cũng không cứu nổi ba đâu.
Ba anh em Tần gia nhìn người phụ nữ đã tức giận đến mức tóc cũng muốn dựng ngược lên trời, đồng loạt nuốt nước miếng.
Tần Dư lanh lợi nhất, cậu nói khẽ với Dung Yên: “Chị dâu, em còn chưa làm xong việc nữa, em đi trước nhé.”
Nói xong liền nhanh chân chạy đi, đây không phải là nơi cậu có thể ở lâu được.
Dung Yên:....
Có quỷ mới tin!
Tần Mai cũng nhanh chóng nhỏ giọng nói: “Chị dâu, anh hai bảo có nhiều bài anh ấy không biết làm, em đi chỉ cho anh ấy.”
Nói xong cũng chạy nốt.
Dung Yên kinh ngạc:....
Cô đau lòng.
Cô gái nhỏ ngày thường thành thật biết bao, không ngờ có ngày cũng sẽ biến thành dáng vẻ như vậy.
Tổ ba người ban đầu chỉ còn lại Tần Dã.
Dung Yên ngẩng đầu nhìn anh, “Còn anh có việc gì?”
Tần Dã: “....Anh có, vừa nãy anh bỏ hạt dưa hấu cho em, sợ để đó bị mèo ăn mất, anh đi xem một cái….”
Miệng anh vụng, mấy chuyện khuyên can này anh không biết làm.
Đặc biệt còn là chuyện của cha mẹ vợ.
Mặt Dung Yên không có bất kỳ biểu tình gì, nhà cô không có mèo, cũng không có chó.
Mấy người này……Đều học hư hết rồi!
Bạn hỏi vì sao núi lửa lại bùng nổ ư? Đương nhiên là bởi vì có người không ngừng đổ thêm dầu vào lửa rồi.
“Dung Văn Minh, ông mới già, cả nhà ông đều già……”
Dung Văn Minh nói thầm: “Cả nhà tôi không phải chỉ có mình bà thôi sao?”
Dung Yên nhìn con số tử vong không ngừng nhấp nháy nhảy nhót ở trên đầu lão ba mình đếm ngược, cô cảm thấy…..Đến lúc rồi.
Vì thế khom lưng, chuẩn bị âm thầm chuồn đi.
Nhưng Dung Văn Minh lại tóm cô lại: “Yên Yên, đợi đã, bây giờ con không được đi…..”
Vốn dĩ Dung Yên còn đang cảm thấy hơi có lỗi một chút, tức khắc cảm thấy lửa giận của mẹ mình hình như lại lớn hơn rồi……Có thể đốt lão Dung đồng chí không còn mảnh giáp nào.
“Yên Yên, con qua dỗ mẹ con đi.”
Sớm biết như thế thì lúc trước cần gì phải chọc vào.
Không thấy được vợ ba hiện tại đang trong trạng thái càng dỗ càng hỏng chuyện hay sao?
Nhưng mà nhìn thấy lão ba liều mạng chớp mắt truyền tín hiệu cầu cứu đến cô, Dung Yên lại mềm lòng.
Thôi….
Mông vừa mới dịch đi một tí lại quay lại chỗ cũ.
“Mẹ, mẹ đừng giận nữa, là do ba con cố ý chọc mẹ đấy, qua đây, mau ngồi xuống, con phân tích cho mẹ nghe chuyện hạ thuốc.”
Mẹ Dung cười lạnh: “Ai thèm nghe chứ.”
Dung Yên thở dài một hơi: “Nhưng mà có khả năng ngày mai bà mẹ chồng đó sẽ đến nhà mình tìm con đấy.”
Mẹ Dung vốn muốn bảo “đáng đời”, nhưng cuối cùng bà vẫn nhịn lại.
Dung Văn Minh liếc nhìn thần sắc của bạn già, thấy bà ấy quả nhiên không tức giận như trước nữa.
Vì thế ông rất phối hợp hỏi: “Sao bà ta lại tìm đến đây? Không phải bảo thím Kim với cô cháu gái kia đừng không nói chuyện này ra ngoài sao?”
Thời điểm hỏi câu này, ông dứt khoát ngồi hẳn xuống ghế, còn thuận tiện kéo tay bạn già.
“Mau ngồi đi, chúng ta nghe xem con gái nói gì, chuyện này rất nghiêm trọng đấy! Bà mẹ chồng ác độc kia khẳng định rất khó chơi, nếu bà không nghĩ biện pháp giúp con gái thì không được đâu.”
Mẹ Dung:.....A!
Nhưng mà bà ngồi xuống xong cũng không giận dỗi đứng dậy nữa.