Hơn nữa, sau khi nhận được tin, người nhà họ Tô liền không thấy đâu.
Nghe người trong thôn nói là đã lên xe lửa đi nơi khác.
Thôn trưởng đoán có lẽ chuyện này có liên quan đến Tô Ý nên mới gọi điện thoại báo cho cô biết.
Chu Cận Xuyên vừa dứt lời an ủi, Tô Ý liền ngắt lời: “Không cần điều tra đâu, chắc chắn là bọn họ đến tìm em.”
Tô Ý dừng một chút, trong lòng đã hiểu rõ mọi chuyện.
Bạch Nhược Lâm gửi thư cho nhà họ Tô, đơn giản là muốn gây chuyện cho cô.
Mục đích là gì? Rất đơn giản, khiến cô không được yên ổn.
Có người nhà làm hậu thuẫn, bọn họ sẽ càng được nước làm tới.
DTV
Chuyện bé xé ra to, cả thị trấn này sẽ biết đến câu chuyện của cô.
Đến lúc đó đừng nói là không sống yên ổn được, ngay cả Chu Cận Xuyên cũng sẽ bị liên lụy.
Nói không chừng, còn có mục đích nào khác nữa.
Chu Cận Xuyên chỉ cần ngẫm nghĩ một chút cũng hiểu ra vấn đề, anh nói: “Em đừng lo lắng, có anh ở đây, bọn họ không thể bắt nạt em được.”
Tô Ý suy nghĩ một chút rồi nói: “Chuyện này anh đừng nhúng tay vào, đợi tối về em sẽ nói chuyện với anh.”
Cúp điện thoại xong, Tô Ý bắt đầu suy tính.
Trước đây khi cô còn ở nhà, bọn họ liên tục gặp xui xẻo, sau này có phần e dè, thậm chí là sợ cô.
Mới được bao lâu chủ, đã quên hết đau đớn rồi sao?
Nếu bọn họ muốn gây chuyện, vậy thì cô sẽ chơi cùng bọn họ một vố, khiến bọn họ sợ đến tận xương tủy.
Chỉ là, bây giờ cô đang ở gần đơn vị.
Nếu Chu Cận Xuyên nhúng tay vào, không biết sẽ gây ra ảnh hưởng gì cho anh, chắc chắn sẽ có lời đồn đại khó nghe.
Cô không muốn vì những kẻ không ra gì đó mà khiến Chu Cận Xuyên phải chịu ấm ức.
Vì vậy, Tô Ý quyết định, tối về sẽ nói chuyện rõ ràng với Chu Cận Xuyên, yêu cầu anh không được nhúng tay vào chuyện này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-304.html.]
Ngoài ra, cô cũng phải chuẩn bị thật tốt để nghênh đón những vị khách không mời mà đến này.
…..
Đến trưa ngày hôm sau.
Quả nhiên có mấy người lạ mặt đến thị trấn, vừa đến nơi, họ đã đi khắp nơi hỏi thăm xem có ai biết Tô Ý, chủ một quán cơm ở thị trấn này hay không.
Rất nhanh sau đó, họ đã tìm đến quán cơm của Tô Ý.
Lúc này, Tô Ý và mọi người đang bận rộn dọn dẹp quán.
Từ Tiểu Cần nhìn thấy mấy người kia hùng hổ tiến vào, vội vàng kéo tay Tô Ý: “Tô Ý, mau nhìn xem có phải người nhà cô đến không?”
Tô Ý nhìn ra cửa sổ, quả nhiên là người nhà của cô.
Ngoài nhà Tô Đại Hải, còn có bốn người khác nữa.
Thấy bọn họ vừa bước vào cửa, Tô Ý liền nhanh tay cầm lấy một chậu nước, hắt thẳng ra ngoài.
Bốn người không kịp trở tay, bị hắt nước ướt hết người.
Tô Ý vội vàng chạy ra, giả vờ ngạc nhiên: “Ôi, sao lại là mọi người?”
Nói xong, Tô Ý bê chậu nước vào trong, sau đó mới quay đầu lại nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau vào nhà đi.”
Bốn người đang định mắng chửi té tát, nhưng lại sợ mình đuối lý, đành cố kìm nén con tức giận, nghĩ cách dạy dỗ cô.
Ai ngờ cô phản ứng nhanh như vậy, lập tức quay vào nhà còn gọi bọn họ vào.
Họ nhất thời không biết phải làm gì.
Bốn người đành ngơ ngác bước vào quán.
Vừa vào quán, bọn họ liền nhìn xung quanh đánh giá, sau đó không khỏi tấm tắc khen ngợi: “Quán này được đấy chứ, là do mày mở à?”
Chuyện Tô Ý mở quán cơm, cả thị trấn đều biết, giấu cũng không được.
Tô Ý cũng không định giấu giếm, chỉ nói nước đôi: “Không phải chỉ mình tôi, là do mấy người chúng tôi cùng nhau mở.”
Tô Nhị cười khẩy nói: “Đừng có giả nai, trên đường đến đây chúng tao đã hỏi thăm rõ ràng rồi, quán cơm này là do mày mở, những người khác đều là do mày thuê cả đấy chứ gì?”
Trương Quế Lan cũng trợn mắt nhìn Tô Ý: “Con bé c.h.ế.t tiệt này, một mình mày ở đây giàu có, cha mẹ anh em đều ở nhà sống khổ sở, mày cũng không biết gọi chúng tao đến đây hưởng chút phúc, còn định giấu chúng tao, nếu không phải vợ thằng Tần gửi thư cho chúng tao thì chúng tao vẫn bị mày qua mặt đấy!”