Chu Hoằng Nghĩa không vui liếc bà ấy một cái: “Tôi ngăn cản khi nào, hơn nữa lần trước không phải do ba ngăn không cho nó thăng chức, là vì nó còn trẻ quá, thiếu rèn luyện, hơn nữa từ Tây Bắc điều về Bắc Kinh, vốn đã là thăng chức rồi, bà không hiểu thì đừng nói linh tinh.”
Tô Ý và Chu Cận Xuyên nghe xong chỉ mỉm cười nhìn nhau.
Chuyện người lớn nói, họ quyết định không xen vào thì hơn.
Thấy hai người tranh cãi, quả nhiên ông Chu lên tiếng: “Thôi nào, Hoằng Nghĩa nói đúng nhưng Tiểu Triệu nói cũng không sai, hồi đó đúng là ba lo người ta dị nghị nên mới đè không cho nó thăng chức, nhưng cũng là muốn nó rèn luyện thêm.”
“Lần này Cận Xuyên biểu hiện rất tốt, cấp trên cũng hết lời khen ngợi, lần này nếu muốn thăng chức, ba tuyệt đối không cản.”
Có lời của ông cụ, Triệu Lam mới yên lòng.
Chu Cận Xuyên nhìn Tô Ý: “Lần này mọi chuyện suôn sẻ như vậy, đều nhờ có ba vợ và Tiểu Ý, nếu không cùng lắm con chỉ đưa được đồ về, chứ người thì chắc chắn không cứu nổi.”
Ông Chu cũng gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, huân chương chiến công của cháu cũng có một nửa là của Tiểu Ý!”
“Lần này ba vợ cháu cũng lập được công lớn, cấp trên sẽ có cảm ơn đặc biệt.”
......
Chu Cận Xuyên lặng lẽ thăng chức xong, công việc càng bận rộn hơn.
Tô Ý cũng phải bắt đầu tập trung trở lại, chuẩn bị nhập học.
Đến ngày nhập học.
Tô Nhân và Liêu Chính Dân đã hẹn cùng đưa Tô Ý đến trường từ sớm.
Lâm Hạo Nam và Lâm Trạch Tây cũng muốn cùng đi.
Chu Cận Xuyên vì mới nhậm chức không tiện xin nghỉ, nhưng Triệu Lam thì dẫn Tiểu Vũ và Noãn Noãn cùng đến.
Tô Ý thấy mọi người mới sáng sớm mà ai cũng tranh nhau đưa cô đến trường, chỉ thấy dở khóc dở cười: “Trường ngay ở cửa nhà, đối diện là nhà hàng của chúng ta, con đến trường chẳng khác nào về nhà.”
“Hơn nữa con là học sinh ngoại trú, không ở lại trường, hôm nay chẳng mang món đồ nào, mọi người ngàn vạn lần đừng đưa con đi.”
Mọi người nghĩ lại, đúng là nhiều người đi cùng như vậy có vẻ hơi phô trương.
Đến lúc đó bạn học của Tô Ý nhìn thấy, không chừng còn cười cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-656.html.]
Vì vậy bọn họ bàn nhau tiễn cô ở cổng, đến trưa đợi cô ra rồi cùng nhau ăn bữa cơm chúc mừng.
Trước cổng đại học Thanh Bắc.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Tô Ý chậm rãi bước vào khuôn viên trường.
Vừa vào cửa, liền thấy Bạch Miêu Miêu và Lâm Thư Thư, mỗi người vác một cái chăn và hành lý lớn đi vào.
Tô Ý vội vàng bước nhanh tới: “Để mình giúp các cậu cầm.”
Bạch Miêu Miêu và Lâm Thư Thư đã lâu không gặp Tô Ý, vô cùng vui mừng: “Bọn mình còn lo cậu không kịp về nhập học, về khi nào mà không báo tiếng nào vậy?”
Tô Ý còn chưa kịp giải thích, đã thấy mấy anh khóa trên chạy đến chỗ các cô.
Lúc này trong khuôn viên trường, tân sinh viên đi lại nườm nượp.
Có người vác túi hành lý lớn, có người xếp hàng làm thủ tục nhập học trước các bàn.
Cũng có không ít sinh viên cũ phát huy truyền thống tốt đẹp, giúp đỡ hướng dẫn các tân sinh viên làm thủ tục nhập học và mang hành lý.
Tô Ý cùng hai người bạn đi một vòng, tìm thấy hàng của khoa Quản trị Kinh doanh và khoa Tiếng Anh, hai hàng này lại ngay sát nhau.
Ba người liền chuẩn bị cùng nhau xếp hàng.
DTV
Không ngờ vừa mới nhấc túi hành lý lớn lên, đột nhiên có mấy sinh viên năm trên chạy tới.
"Bạn học, để bọn mình giúp bạn mang!"
Nói xong, bọn họ liền nhanh chóng "giành" lấy túi hành lý lớn trên tay Tô Ý.
Tô Ý nhất thời không biết phải phản ứng thế nào, lúng túng nhìn về phía Bạch Miêu Miêu và Lâm Thư Thư bên cạnh.
Bạch Miêu Miêu thấy hai nam sinh đang tranh nhau cầm túi hành lý của Tô Ý, không nhịn được hét lên: “Mấy người từ từ thôi, đó là túi của tôi! Dây đeo sắp bị mấy người giật đứt rồi kìa.”
Tô Ý và Lâm Thư Thư không nhịn được phì cười.
Mấy nam sinh cũng nhìn nhau lúng túng, giao túi hành lý lại cho một người.
Còn hai người còn lại thì giúp cầm hành lý của Bạch Miêu Miêu và Lâm Thư Thư
“Các bạn học, các bạn học ngành nào thế, bọn mình dẫn các bạn qua đó nhé.”