Tô Ý và Lâm Thư Thư không nhịn được phì cười: “Vậy cậu có phải chưa nghe câu này không, thân thể là tiền vốn của cách mạng."
"Đúng vậy, ăn uống tốt mới có sức khỏe tốt mà học hành."
Bạch Miêu Miêu gật đầu vẻ suy tư, đột nhiên kéo mạnh hai người: “Các cậu mau nhìn xem, đằng kia chẳng phải là Lâm Lạp Bắc sao?"
Tô Ý ngẩng lên nhìn, quả nhiên nhìn thấy anh ta.
Đều ở cùng một trường, xem ra sau này gặp nhau thường xuyên là chuyện thường thôi.
Tô Ý thì không thấy có gì bất ngờ, không ngờ là vừa rồi Tần Như Vân vẫn đi đằng sau ba người lại đột nhiên chạy từ phía sau tới.
Một bước lao đến trước mặt Lâm Lạp Bắc: “Bạn học Lâm, tôi vừa mới nói ăn xong muốn tìm anh, không ngờ ra ngoài ăn cũng gặp được anh!!"
Lâm Lạp Bắc bị người đột ngột xuất hiện làm cho giật mình, định thần lại nhìn, mới phát hiện ra là bạn cùng khóa cấp ba trước đây.
Liền khẽ gật đầu chào cô ta: “Xin chào, cô tìm tôi có việc gì không?"
Tần Như Vân ngại ngùng nhìn anh ta một cái: “Sao anh lại xa lạ thế, chúng ta không phải là bạn học cấp ba sao? Ở trường này tôi không quen ai cả, sau này tôi có thể thường xuyên tìm anh không?"
Lâm Lạp Bắc càng nghe càng thấy mơ hồ: “Tìm tôi làm gì? Chuyên ngành của chúng tôi bình thường rất bận, hơn nữa chúng ta cùng lắm chỉ tính là cùng trường, không tính là bạn học chứ nhỉ."
Nói xong, đột nhiên phát hiện ở không xa có Tô Ý và Lâm Thư Thư đang đứng.
Hơn nữa rõ ràng hai người cũng đã nhìn thấy anh ta rồi.
Trong lòng lập tức hơi căng thẳng, vội vàng quay người định rời đi.
Tân Như Vân gọi anh ta mấy tiếng nhưng không thấy anh ta đáp lại.
Thấy anh ta lạnh nhạt như vậy, Tần Như Vân tức giậm chân, lại không cam tâm đuổi theo.
Bạch Miêu Miêu khoác tay Tô Ý, hai người đều mang vẻ mặt hóng drama.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-661.html.]
"Chậc chậc chậc, đây là tình huống gì vậy? Không ngờ Tần Như Vân lại mạnh bạo thế, ngày đầu nhập học đã để ý rồi? Để ý ai không để ý, sao lại cứ nhìn trúng Lâm Lạp Bắc chứ! Hai người họ là muốn đi ăn ở căng tin cùng nhau à?"
Tô Ý nhìn Lâm Thư Thư bên cạnh, không nhịn được thúc nhẹ Bạch Miêu Miêu: “Nói nhăng nói cuội gì đấy, vừa nãy rõ ràng Lâm Lạp Bắc cũng không để ý cô ta, là cô ta tự đuổi theo đấy chứ."
Bạch Miêu Miêu lập tức phản ứng lại: “Thư Thư, mình không có ý đó đâu, mình cũng nghĩ là Lâm Lạp Bắc sẽ không thích kiểu người ồn ào như vậy, cậu nhìn thái độ của Lâm Lạp Bắc đối với mình là biết mà."
Lâm Thư Thư nghe xong gượng gạo giật giật khóe miệng: “Hai cậu không cần thế đâu, mình và Lâm Lạp Bắc cũng không có quan hệ gì, anh ta thế nào cũng không liên quan đến mình."
"Nhưng mà chuyện Tần Như Vân thích Lâm Lạp Bắc cũng không phải bí mật, trước đây ở cấp ba, cô ta từng nói sẽ theo đuổi Lâm Lạp Bắc khi vào đại học, bọn con gái đều biết cả."
Bạch Miêu Miêu và Tô Ý nhìn nhau, hai người dường như đều không ngờ Lâm Lạp Bắc lại được hoan nghênh như vậy.
Nhưng nghĩ kỹ lại, nếu không mang định kiến và bộ lọc thì Lâm Lạp Bắc đúng là cao lớn đẹp trai.
Dù sao cũng thừa hưởng được gen tốt của Tô Nhân.
Ở bên kia, sau khi Lâm Lạp Bắc bước nhanh rời đi, vẫn không quên quay đầu nhìn lại một cái.
Thấy ba người Lâm Thư Thư đã đi về phía cổng trường không khỏi thấy hối hận.
Nhìn lại thấy Tần Như Vân cũng đang theo sát đuổi theo, liền vội vã chạy đi.
Nói về Tô Ý và hai người kia từ ký túc xá trở về, liền chuẩn bị đi nhà hàng ăn cơm.
Vừa đi vừa nói chuyện riêng.
Ba người ở cùng nhau, Bạch Miêu Miêu luôn là người nói nhiều nhất: “Hai cậu có thấy sao mà Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ đáng ghét thế không, đặc biệt là Tần Như Vân, nhà có chút tiền thối mà sợ người khác không biết, chẳng coi ai ra gì, cái gì cũng phải so sánh."
"Haiz, cái người tên Tào Mạn Lệ cũng quá chán, nói chuyện làm việc mà sao lại có cái mùi Lâm Thư Tuyết thế chứ, hai đứa quái đản đều vào ký túc xá của chúng ta rồi."
Tô Ý bất đắc dĩ cười: “Đều là thiên chi kiêu tử(*) kiêu ngạo quen rồi, đến đâu cũng thích so cao thấp là chuyện bình thường, cứ từ từ hòa hợp xem sao, nếu thật sự không hợp, sau này coi như bạn cùng phòng bình thường, nên thế nào thì cứ thế đó."
(*) Thiên chi kiêu tử: là một thành ngữ tiếng Trung, nghĩa đen là "đứa con cưng của trời".
DTV
Thành ngữ này dùng để chỉ những người được coi là tài giỏi, xuất sắc, hoặc có vận mệnh tốt hơn người khác.