Bạch Miêu Miêu ừ một tiếng: “Bây giờ mình chỉ sợ Tần Như Vân biết chuyện của Thư Thư và Lâm Lạp Bắc, sẽ gây phiền phức cho Thư Thư."
Lâm Thư Thư thở dài nhẹ: “Chắc là không đâu, dù có gây phiền phức, không phải còn có cậu đấy à?"
Bạch Miêu Miêu vỗ ngực: “Mọi chuyện cứ để chị lo, chị bảo vệ em."
Tô Ý cũng có lo lắng này: “Nếu cô ta thật sự vì chuyện này gây phiền phức cho cậu, cậu nhất định phải nói với chúng mình đấy nhé."
Hôm nay có buổi tiệc, Tô Ý đặc biệt mang quà từ Cảng Thị về cho mọi người, để sẵn trong nhà hàng, chỉ đợi ăn xong sẽ chia cho mọi người.
Ngay cả Bạch Miêu Miêu và Lâm Thư Thư cũng nhận được một hộp socola.
Lần đầu tiên hai người thấy hộp socola có bao bì tinh tế như vậy, nhìn mà không nỡ ăn.
Sau bữa cơm, Bạch Miêu Miêu và Lâm Thư Thư về trường trước, hẹn nhau ngày mai gặp lại ở trường.
Sau khi hai người rời đi, Tô Nhân mới tò mò kéo Tô Ý lại hỏi: “Vừa rồi nghe Miêu Miêu nói hôm nay ở trường con gặp Tiểu Bắc à?”
Tô Ý thản nhiên gật đầu, giọng điệu nhẹ nhàng: “Ừm, hôm nay anh ấy giúp chúng con khuân vác mấy cái bao lớn.”
Tô Nhân rất vui mừng: “Mấy hôm trước nó có về nhà cũ một chuyến, đến tận nơi xin lỗi mẹ.
Lần này mẹ gặp lại nó, cảm thấy nó thật sự có thay đổi rõ rệt, trưởng thành hơn nhiều so với trước đây.”
Tô Ý nhớ lại dáng vẻ gặp anh ta ở trường hôm nay, quả thật đã thay đổi rất nhiều.
Rất khó liên hệ người hồi mới gặp và anh ta của hiện tại lại với nhau.
“Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi.
Mẹ không cần bận tâm chuyện bên con đâu, một khi anh ấy đã xin lỗi mẹ và nhận sai, sau này hai người cứ qua lại như bình thường.”
“Còn về con, mẹ đừng lo lắng gì thêm chuyện của hai bọn con.
Dù sao con đảm bảo với mẹ hai bọn con sẽ không đánh nhau ở trường đâu.”
Tô Nhân bật cười, vui vẻ gật đầu: “Mẹ chắc chắn là yên tâm với con rồi, con còn chín chắn hơn cả thằng Tư nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-662.html.]
Nếu nó có bắt nạt con ở trường, con cứ đến nói với mẹ, mẹ sẽ giúp con đánh nó.”
Chuyện của Lâm Lạp Bắc luôn là một khúc mắc trong lòng Tô Nhân.
Thời gian này Liêu Chính Dân không ngừng khuyên nhủ bà ấy, cũng luôn tin Tô Ý sẽ xử lý tốt mối quan hệ của hai người.
Hôm nay nhìn thấy, quả thật con gái bà ấy còn thản nhiên hơn bà ấy nghĩ, bà ấy cũng rất an tâm: “Tiểu Ý, ba và mẹ con định chuyển nhà.”
DTV
Tô Ý ngạc nhiên: “Hai người định chuyển nhà? Chuyển đi đâu?”
Liêu Chính Dân chỉ ra ngoài cửa sổ: “Ngay góc đường chéo đối diện trường con ấy, có căn nhà trắng hai tầng, con có ấn tượng không?”
Tô Ý càng ngạc nhiên: “Con biết, căn nhà đó đẹp lắm, con còn thắc mắc không biết của ai, không ngờ ba mẹ định chuyển đến đó sao?”
Tô Nhân mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, ba mẹ bàn nhau cảm thấy sau này con vào đại học chắc chắn không có thời gian về nhà cũ, hơn nữa bên đó cũng không tiện, nên ba mẹ quyết định chuyển đến đây.”
“Sau này dù là con, Tiểu Vũ hay Noãn Noãn, sau giờ học muốn về nhà ăn cơm cũng đều tiện lợi.”
“Hơn nữa nhà cũng rộng sau này đến dịp lễ Tết các con về ở cũng đủ chỗ.”
Tô Ý nghe nói ba mẹ mua nhà là vì muốn thuận tiện cho mình, trong lòng không khỏi cảm động.
Đồng thời lại thán phục ba Liêu rất có thực lực, căn nhà đẹp, vị trí đắc địa thế này mà nói mua là mua được.
Nhưng nghĩ lại căn biệt thự trước đây của ông ấy ở Cảng Thị, dường như cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Ba người đang trao đổi ý kiến về việc trang trí nhà cửa thì Chu Cận Xuyên vội vã từ quân đội trở về.
“Sư đoàn trưởng Chu, cuối cùng anh cũng về, mọi người ăn xong cả rồi.”
Chu Cận Xuyên tỏ vẻ áy náy: “Xin lỗi, vừa xong việc là anh lập tức lái xe về, nhưng vẫn không kịp.”
Tô Nhân thấy anh mồ hôi đầy đầu, không khỏi lườm con gái một cái: “Trời nóng thế này mà để nó chạy đi chạy lại làm gì, chúng ta ở đây có chuyện gì đâu.”
Tô Ý làm mặt tủi thân: “Không phải con bắt anh ấy đến đâu, là anh ấy tự đòi đến mà.”
Chu Cận Xuyên cười tươi: “Mẹ, Tiểu Ý nói đúng mà, chẳng qua là ngày đầu báo danh, con đến xem sao thôi.”