Tần Như Vân thấy vậy liền kéo theo Tào Mạn Lệ: “Chúng ta đang rảnh, ra ngoài cổng trường đạo chút đi."
Tào Mạn Lệ đáp lời: “Được, được."
Nói rồi, liền tự nhiên đi theo ba người kia.
Đi đến gần cổng trường, quả nhiên thấy Lâm Lạp Bắc đứng ở cửa nhìn vào trong tìm ai đó.
Tần Như Vân liền nhanh chóng kéo mấy người đi đến: “Bạn học Lâm, sao anh lại ở đây?"
Lâm Lạp Bắc nhìn thoáng qua Tô Ý: “Tôi có chuyện muốn tìm cô."
Tô Ý nghi ngờ nhìn anh ta, nhưng vẫn bước đến: “Chuyện gì mà phải nói ở đây?"
Lâm Lạp Bắc bất đắc dĩ nhìn cô một cái: “Tôi nghe mẹ nói chị dâu sắp đến ngày sinh, tôi nghĩ cuối tuần này có thời gian đến nhà anh trai thăm chị, cô có muốn đi cùng không?"
Tô Ý không nghĩ ngợi gì liền từ chối: “Mấy hôm trước tôi vừa đi thăm rồi, nếu có đi tôi cũng tự đi."
Tóm lại, không muốn đi cùng anh ta.
Lâm Lạp Bắc đột nhiên bị từ chối, cười ngượng ngùng: “Chủ yếu là tôi không biết nên mua gì, cũng không biết trẻ con có thể dùng gì, ăn gì."
Tô Ý chậc một tiếng, hóa ra là nhờ mình làm cố vấn.
"Bạn học Lâm, chúng ta có thân quen lắm không? Anh có thời gian này không bằng đi hỏi người bán hàng ở cửa hàng."
Lâm Lạp Bắc bị nói đến sững người, đành mím môi: “Biết rồi."
Thấy hai người nói xong, Tào Mạn Lệ liền đẩy nhẹ Tần Như Vân một cái.
Tần Như Vân ban đầu còn hơi ngại, thấy hai người vừa nói chuyện riêng liền cảm thấy bực bội, trực tiếp bước đến chỗ hai người.
"Bạn học Lâm, ngày mai có rảnh không? Tôi mời anh đi xem phim? Chúng tôi đều đi, bạn học Tô, cô cũng mời chồng cô cùng đi nhé? Tôi mời."
Ngay khi lời của Tần Như Vân vừa dứt, mọi người có mặt đều ngớ người ra.
DTV
Nhưng cũng nhanh chóng đoán ra chuyện gì đang xảy ra.
Lâm Lạp Bắc nhìn Tần Như Vân với ánh mắt khó diễn tả: “Xin lỗi, tôi không rảnh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-667.html.]
Nói xong anh ta lại nhìn về phía Tô Ý và Lâm Thư Thư, nhẹ nhàng nói: “Vậy tôi đi trước đây.”
Chờ Lâm Lạp Bắc đi rồi, Tô Ý cũng quay đầu mỉm cười nhìn Tần Như Vân một cái: “Xin lỗi, ngày mai tôi cũng có việc không đi được, các cô đi xem đi nhé!”
Nói xong cô liền chào tạm biệt Lâm Thư Thư và Bạch Miêu Miêu rồi rời đi.
Tần Như Vân thấy ý kiến mà Tào Mạn Lệ bày ra cho mình chẳng gây được chút nghi ngờ nào cho Lâm Lạp Bắc, trong lòng liền thấy khó hiểu, chẳng lẽ anh ta đã biết Tô Ý đã kết hôn rồi?
Lại thấy bóng lưng của Tô Ý vô cùng thoải mái, không nhịn được mà hừ lạnh một tiếng: “Cô ấy không đi thì thôi, mấy người còn lại đi!”
Nói xong lại quay sang nhìn Bạch Miêu Miêu và Lâm Thư Thư: “Ngày mai hai cậu cũng đi cùng nhé, xem phim xong mình mời các cậu đi ăn nhà hàng! Muốn ăn gì thì ăn!”
Lâm Thư Thư đang định mở miệng nói mình không đi được.
Tô Ý không đi, chắc chắn cô ấy cũng sẽ không đi.
Ai ngờ Bạch Miêu Miêu lại trực tiếp kéo cô ấy một cái, nháy mắt ra hiệu rồi nhìn sang Tần Như Vân hỏi: “Vậy ngày mai mời chúng tôi ăn gì vậy? Nếu không ngon thì chúng tôi sẽ không đi đâu.”
Tần Như Vân cong khóe môi, xem ra quan hệ của Bạch Miêu Miêu và Tô Ý cũng không thân thiết lắm.
Dù không thể mời được Lâm Lạp Bắc, nhưng nếu có thể kéo Bạch Miêu Miêu và Lâm Thư Thư từ bên cạnh Tô Ý về phía mình, cũng là điều tốt.
Cô ta bèn chỉ vào nhà hàng Tô Ký Xuyên Thái ở góc chéo của con đường cười nói: “Đến ăn ở đó nhé! Mình nghe nói nhà hàng này nổi tiếng lắm, mình đã muốn thử từ lâu rồi.”
Bạch Miêu Miêu vừa nghe xong, suýt chút nữa không nhịn được cười phá lên.
Cô ấy cổ nhịn một hồi, rồi khẽ họ một tiếng: “Được thôi, vậy trưa mai chúng ta gặp nhau ở nhà hàng, ăn xong rồi đi xem phim, không gặp không về nhé.”
“Một lời đã định!”
…..
Ngày hôm sau.
Vừa mới đến trưa, Bạch Miêu Miêu đã kéo Lâm Thư Thư háo hức đi đến nhà hàng Tô Ký Xuyên Thái để hẹn gặp.
Thấy Bạch Miêu Miêu phấn khởi như vậy, Lâm Thư Thư có chút do dự: “Miêu Miêu, cậu xem Tần Như Vân rõ ràng cố ý muốn xa lánh Tô Ý, cô ta cũng là vì hiểu lầm mối quan hệ giữa Tô Ý và Lâm Lạp Bắc, hay là hôm nay nói rõ chuyện này đi?”.
.