Bạch Miêu Miêu hứng khởi xoa xoa tay: “Không nói đâu, mình chỉ muốn xem khi nào Tần Như Vân mới tự phát hiện ra thôi? Hơn nữa, Tô Ý cũng không muốn để mọi người biết mối quan hệ giữa cậu ấy và Lâm Lạp Bắc, không cần thiết phải chủ động nói ra.”
Lâm Thư Thư nghĩ nghĩ cũng đúng: “Vậy cậu giữ chừng mực một chút, mình sợ sau này cô ta sẽ xa lánh cậu.”
“Hừ, ai sợ ai chứ, chúng ta có ba người, bọn họ nhiều nhất chỉ có hai người, chẳng lẽ còn không thắng nổi họ?”
Lâm Thư Thư cười bất đắc dĩ gật gật đầu, hình như đúng là mình lo thừa rồi.
Khi hai người đi đến trước cửa nhà hàng, từ xa đã thấy Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ cũng đến.
DTV
Hai người còn kéo cả Liễu Phương Lâm từ trước đến giờ không có mấy tồn tại trong ký túc xá đi cùng.
Rõ ràng là muốn cô lập Tô Ý cho bằng được đây mà.
Khi năm người vừa gặp nhau, Tần Như Vân liền vui vẻ dẫn đầu đi vào nhà hàng Tô Ký Xuyên Thái.
Bạch Miêu Miêu và Lâm Thư Thư đi phía sau, vừa bước vào cửa đẩy bị Tạ Tiểu Quyên kéo lại.
“Chị Miêu Miêu, sao hai chị lại đến đây? Hẹn trước với bà chủ chúng em à?”
Bạch Miêu Miêu nháy mắt cười với cô ta: “Không có, em giúp chị gọi điện cho bà chủ các em đi, nói bọn chị đang ở nhà hàng đợi cô ấy.”
Tạ Tiểu Quyên không hiểu gì, nhưng vẫn gọi cho Tô Ý.
Lúc này Tô Ý đang ở nhà cùng chuẩn bị bữa trưa, bỗng nghe Tạ Tiểu Quyên gọi cô đến nhà hàng, còn nói Bạch Miêu Miêu và Lâm Thư Thư cũng đến.
Cô nghĩ hai người đã xảy ra chuyện gì, liền đặt điện thoại xuống nói với người nhà một tiếng rồi chuẩn bị đi.
Chu Cận Xuyên cũng nhanh chóng đi theo sau: “Anh cũng đi cùng nhé.”
Tô Ý quay đầu xua tay: “Nếu có chuyện chắc chắn cũng là chuyện riêng của hai người họ, anh đi không tiện đâu, cử ở nhà đợi em nhé.”
Nói xong Tô Ý liền nhanh chóng thay giày rồi đi đến nhà hàng.
Lúc này, Tần Như Vân vẫn đang vui vẻ mời bốn người còn lại gọi món.
“Muốn ăn gì thì gọi đừng ngại, hôm nay ăn thoải mái đi.”
Lời vừa dứt, Tào Mạn Lệ đã gọi liền mấy món.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-668.html.]
Trước đó ở trường ăn cơm căng tin một tuần liền, cô ta đã muốn ra ngoài thử xem đồ ăn nhà hàng ở Bắc Kinh ngon thế nào từ lâu rồi.
Lúc còn ở trường cô ta cũng đã nghe nói ngoài cổng có nhà hàng này rất nổi tiếng.
Hôm nay có cơ hội cải thiện bữa ăn, đương nhiên không bỏ lỡ.
Bạch Miêu Miêu thấy cô ta như vậy, không nhịn được mà nhìn Lâm Thư Thư cười một tiếng.
Nếu là hai người họ gọi món, đến lúc đó Tần Như Vân biết sự thật chắc chắn sẽ giận dữ.
Nhưng Tào Mạn Lệ là người của cô ta, để cô ta gọi món thì thích hợp hơn.
Nhưng phải nói, Tào Mạn Lệ ngày nào cũng rêu rao mình đến từ thành phố lớn, nhưng khi chiếm lợi lại chẳng bao giờ chịu thiệt thòi.
Ngược lại, Liễu Phương Lâm ngày nào cũng ăn bánh bao và dưa muối ở căng tin, nhưng cũng không có vẻ không ra gì như cô ta.
Vài người vừa gọi xong món, Tạ Tiểu Quyền gọi điện xong lại bước đến, trò chuyện vui vẻ với Bạch Miêu Miêu mấy câu.
Trước khi đi lại buông một câu: “Bà chủ Tô một lát nữa sẽ đến, các chị cứ ăn trước đi.”
Tần Như Vân kinh ngạc nhìn Tạ Tiểu Quyên, rồi lại nhìn Bạch Miêu Miêu: “Cậu quen thân với chủ nhà hàng này lắm sao?”
Bạch Miêu Miêu cười nhẹ: “Chắc chắn thân rồi, tôi hay qua đây lắm, nhà hàng này nấu ngon lắm, các cậu ăn thử sẽ biết.”
Lâm Thư Thư cũng cười gượng phụ họa: “Vị thật sự rất ngon, chúng ta ăn trước đi.”
Tần Như Vân vốn tưởng hôm nay mình dẫn mọi người lần đầu đến đây ăn uống gì đó ngon ngon.
Không ngờ Bạch Miêu Miêu và Lâm Thư Thư lại thường xuyên đến đây, lập tức không vui.
Đang định kéo Tào Mạn Lệ hùa theo, quay đầu nhìn lại, Tào Mạn Lệ đã bắt đầu ăn.
“Ưm, Như Vân, cậu mau thử xem, đồ ăn ở đây ngon quá, ngon hơn đồ ăn căng tin nhiều!”
Tần Như Vân thấy dáng vẻ không ra gì của cô ta, lại nhìn Bạch Miêu Miêu và Lâm Thư Thư có sự đối lập mạnh mẽ.
Không nhịn được nhìn cô ta bằng ánh mắt khinh thường: “Cậu ăn chậm thôi, không ai tranh với cậu đâu.”
Nói xong, cô ta cũng gắp một miếng thịt luộc: “!!!”
Ngon đến nỗi suýt muốn khóc!