Tô Nhân bất đắc dĩ cười cười: “Đó là hoa đào của nó, cứ để nó tự mình xử lý, ngàn vạn lần đừng ảnh hưởng đến con, thế này nhé, đợi về nhà rồi mẹ sẽ gọi điện nói nó một tiếng.”
Tô Ý vội vàng ngăn lại: “Mẹ, mẹ đừng gọi, đến lúc đó lại nghĩ con mách lẻo, con sẽ nói trực tiếp chuyện này với anh ấy.”
Tô Nhân gật gật đầu: “Được thôi, có gì không giải quyết được nhớ nói cho mẹ biết.”
Đưa Tô Nhân về nhà xong.
Trên đường về, Chu Cận Xuyên lại không nhịn được hỏi: “Cái tên Lâm Lạp Bắc đó thật sự không bắt nạt em à? Cô gái theo đuổi anh ta có bắt nạt em không?”
Tô Ý cười thoải mái: “Anh nghĩ sao, bọn họ có thể bắt nạt em à? Em không bắt nạt họ đã là tốt rồi.”
Chu Cận Xuyên bất đắc dĩ cười cười: “Ban nãy anh nghe em nói, hình như Lâm Lạp Bắc đang muốn làm hòa với em à? Nếu không sao lại cứ đến tìm em nói chuyện nhỉ.”
Tô Ý thở dài một tiếng: “Một mặt là đến tìm Thư Thư, mặt khác, chắc là muốn làm hòa.”
“Thế em nghĩ sao?”
Tô Ý ngập ngừng một chút: “Em còn chưa nghĩ xong, nhưng em thấy như hiện tại đã tốt lắm rồi, có việc thì nói, không có việc thì không cần gượng ép gần gũi, giữ khoảng cách, chỉ cần đừng để mẹ ở giữa phải khó xử là được.”
Chu Cận Xuyên cũng tán đồng gật gật đầu: “Vợ à, anh ủng hộ em, nói chung thái độ em thế nào thì thái độ anh thế ấy.”
Nghe Chu Cận Xuyên nói vậy, Tô Ý suýt chút nữa bị anh làm cho cười chết.
Làm như thật sự giống như học sinh tiểu học chia bè kéo phái vậy.
…..
Từ khi Tần Như Vân biết Tô Ý là em ruột của Lâm Lạp Bắc, sau khi nhìn thấy hai người gặp nhau, liền tự nhiên bỏ đi lớp lọc nghi ngờ trước đây.
Rồi phát hiện kỳ lạ, mỗi lần gặp Lâm Lạp Bắc, thực ra người anh ta nhìn nhiều nhất là Lâm Thư Thư.
Chỉ trách trước đây cô ta bị nhan sắc của Tô Ý làm cho choáng váng đầu óc, những chi tiết này lại không phát hiện ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-675.html.]
DTV
Lâm Lạp Bắc không chỉ âm thầm nhìn, đôi khi còn giúp Lâm Thư Thư xếp hàng, đôi khi lúc đi lấy nước nóng cũng âm thầm đi theo.
Hơn nữa theo lời Tào Mạn Lệ, trước đây Lâm Lạp Bắc còn thường xuyên tìm tài liệu tiếng Anh cho Lâm Thư Thư nữa...
Sự thật phát hiện càng muộn, chứng cứ phát hiện càng nhiều, Tần Như Vân càng thấy nhức nhối.
Hôm đó, Tần Như Vân theo dõi Lâm Lạp Bắc một mạch đến ký túc xá nữ, thấy anh ta đưa Lâm Thư Thư một quyển sách, sau đó nhìn cô ấy về phòng ngủ.
Đợi người đi rồi, Tần Như Vân càng nghĩ càng tức, trực tiếp chạy về ký túc xá định bụng chính thức xé mặt với mọi người.
Vừa vào cửa, Tần Như Vân liền chất vấn Lâm Thư Thư: “Rốt cuộc cậu với Lâm Lạp Bắc có quan hệ gì?"
Nói xong lại nhìn sang Bạch Miêu Miêu và Tô Ý: “Các cô đều cố ý giấu tôi phải không!”
Thấy cô ta thẹn quá hoá giận, Lâm Thư Thư âm thầm kêu không ổn, chắc chắn là chuyện vừa gặp Lâm Lạp Bắc ở cửa đã bị cô ta bắt gặp rồi.
Liền vội vàng mở miệng giải thích: “Bạn học Tần, vừa nãy bạn Lâm chỉ đến đưa tôi sách báo ngoại văn, có phải cô hiểu lầm gì rồi không?”
Tần Như Vân hừ lạnh một tiếng từ lỗ mũi: “Đưa sách báo? Cô dám thề với trời cô không biết Lâm Lạp Bắc thích cô không?”
Lâm Thư Thư bị hỏi cho ngây ra, lắp bắp không biết phải giải thích thế nào.
Dù sao quan hệ giữa hai người, thật sự là chỉ nói một hai câu cũng không nói rõ được.
Thấy Lâm Thư Thư bối rối, Tô Ý bên cạnh liền kéo cô ấy lại ngồi xuống tiện tay bóc một quả quýt nhét vào miệng cô ấy.
Cô nàng này đến cãi nhau cũng không biết, sau này phải làm sao đây?
Tô Ý dùng khăn giấy lau lau nước quýt trên tay, lúc này mới từ từ quay đầu nhìn Tần Như Vân: “Lâm Lạp Bắc là gì của cô? Anh ấy thích ai liên quan gì đến cô? Cho dù thích Thư Thư thì liên quan gì đến cô?”
Tần Như Vân bị nghẹn họng không nói nên lời: “Thế thì cũng phải có trước có sau chứ.”
“Trước sau?” Tô Ý hừ lạnh một tiếng: “Nói đến trước sau, thì cũng là cậu ấy trước cô sau, hơn nữa nói thẳng một câu khó nghe, tình cảm của cô đối với Lâm Lạp Bắc chỉ là đơn phương, chẳng lẽ Lâm Lạp Bắc không nói rõ với cô sao?”