Xuyên Thành Chim Hoàng Yến: Ngủ Xong Với Boss Hào Môn Liền Chạy Có Được Không? - 2
Cập nhật lúc: 2025-01-31 18:04:15
Lượt xem: 107
Anh cúi người xuống, đầu ngón tay chạm vào vai cô, làn da trắng mịn dưới tay anh mềm mại như tơ lụa, mang theo chút độ ấm. Cảm nhận được sự đàn hồi hoàn hảo, ánh mắt anh càng thêm trầm tư.
Bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ khó kiềm chế trước một mỹ nhân như thế này.
Mưa Bụi Tháng Ba
Nhưng không phải anh.
Ít nhất là chưa đến lúc.
Tuyết vẫn rơi ngoài cửa sổ, trong phòng, nhiệt độ dần trở nên ấm áp hơn. Anh chậm rãi cởi hai cúc áo sơ mi trên cùng, cúi xuống gần hơn. Một luồng hương thơm thanh thuần lại thoáng hiện lên, quẩn quanh trong mũi.
Khi đầu ngón tay anh lướt dọc theo xương quai xanh, trượt xuống chiếc eo nhỏ nhắn mềm mại, thì đột nhiên, cô gái trên bàn khẽ động đậy.
Mi mắt cô run nhẹ, sau đó chậm rãi mở ra.
Đôi mắt đen láy phản chiếu ánh đèn ấm áp, mang theo một nét ngây thơ chưa kịp tan biến. Ánh mắt ấy nhìn thẳng vào anh, không chút đề phòng, tựa như một đứa trẻ sơ sinh vừa tỉnh giấc.
Cả hai người nhìn nhau vài giây, không ai lên tiếng.
Trong khoảnh khắc ấy, Phong Cảnh Hàn bỗng nhớ đến những gì Cô Hai nhà họ Tống đã nói trong cuộc điện thoại trước đó.
"Người em đưa cho anh là một tuyệt phẩm. Cô ấy chính là vật sở hữu tốt nhất thế giới, chỉ dành riêng cho anh. Anh có thể xem cô ấy như một con thú cưng, muốn nuôi thế nào cũng được."
Người con gái này… đáng lẽ sau khi tỉnh lại, phải lập tức nhận chủ nhân, ngoan ngoãn vâng lời, dịu dàng nũng nịu.
Nhưng hiện tại—
Bàn tay cô gái bỗng vươn lên, nắm lấy cổ tay anh. Một giọng nói mềm mại, nhưng xen lẫn chút bối rối cùng tức giận vang lên.
"Anh đang làm gì vậy?"
Phong Cảnh Hàn nhướn mày.
Không giống.
Không giống như những gì Cô Hai nhà họ Tống đã miêu tả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-chim-hoang-yen-ngu-xong-voi-boss-hao-mon-lien-chay-co-duoc-khong/2.html.]
Cô không lập tức nhận chủ, không ngoan ngoãn phục tùng, cũng chẳng có vẻ dịu dàng yếu ớt như một con vật cưng.
Sự cảnh giác trong mắt anh càng sâu hơn.
Anh giữ chặt bàn tay đang đặt trên eo mình, ánh mắt quan sát cô không chớp. Nhưng lúc này, đôi mắt trong veo của cô gái đã không còn nét ngây thơ như khi mới tỉnh dậy.
Mà Cam Điềm, sau khi thốt ra câu đó, cũng cảm thấy có gì đó sai sai.
Cô sửng sốt.
Giọng nói này…
Không phải giọng của cô!
Tại sao cô lại nói ra một câu nghe mềm mại, nũng nịu đến vậy?
Người đàn ông trước mặt là ai?
Tại sao anh ta lại đè cô lên bàn?
Tại sao cô lại ở đây?
Trước mặt cô là một người đàn ông cao lớn với khuôn mặt tuấn tú, lông mày sắc bén cùng đôi mắt sâu thẳm như biển đêm. Cổ áo sơ mi mở rộng để lộ một mảng cơ n.g.ự.c rắn chắc, hơi thở anh mang theo sức mạnh và sự quyến rũ khó cưỡng.
Cảm thấy khát nước một cách kỳ lạ, Cam Điềm ngồi dậy, phát hiện giọng nói của mình đã thay đổi, và cơ thể cũng không còn là của cô nữa. Làn da trắng nõn như trứng gà mới bóc, mềm mại và trong suốt. Trên người chỉ khoác một bộ đồ lụa mỏng manh, tựa như đồ ngủ gợi cảm.
Cô khẽ cựa mình, đôi mắt trong veo như nai con nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt. Hai gò má bỗng chốc ửng hồng, đôi mắt long lanh lấp lánh.
Người đàn ông nhướng mày, ánh mắt sắc lạnh: "Không gọi chủ nhân sao?"
"Chủ nhân?" Cam Điềm ngạc nhiên, giọng nói mềm mại lạ lẫm vang lên từ miệng cô. Đây là trò chơi gì vậy?
Cô định nhảy xuống bàn nhưng cảm nhận được bàn tay rắn chắc của anh vẫn giữ chặt eo mình. Toàn thân Cam Điềm như không còn chút sức lực nào, cơ thể mềm nhũn, mỗi lần cố gắng cử động đều như đang chìm trong biển cát.
Cô thở hổn hển, đôi mắt trong trẻo mà mơ màng, cảm giác trống rỗng trong cơ thể ngày càng lớn, như một cơn đói khát mãnh liệt không thể thỏa mãn.