Xuyên Thành Chim Hoàng Yến: Ngủ Xong Với Boss Hào Môn Liền Chạy Có Được Không? - 335
Cập nhật lúc: 2025-02-19 15:25:04
Lượt xem: 3
Cam Điềm không phải là người không nhận ra điều gì, ngày giao thừa Phong Cảnh Hàng ở lại biệt thự của cô để cùng nhau đón Tết cô đã cảm thấy điều này không bình thường, sau ngày giao thừa anh không về nhà một lần nào điều này càng không bình thường hơn. Dù cho trong lòng cảm thấy không bình thường ban đầu cô cũng không hỏi nhiều, chỉ đến ngày cuối cùng của kỳ nghỉ tết, sau khi tắm rửa và làm xong những việc cần làm vào buổi tối Cam Điềm mới nhẹ nhàng hỏi anh trước khi đi ngủ "Mẹ anh vẫn không đồng ý sao?”.
Không chỉ là không đồng ý mà đã đi đến mức muốn cắt đứt quan hệ. Nghĩ lại hai lần cô làm bà Phong tức giận đến xanh mặt, cô nằm xuống nhún vai "Em đã chọc giận bà ấy rất quá đáng, chắc cả đời này bà ấy sẽ không chấp nhận em đâu .”
Phong Cảnh Hàng hít một hơi thật sâu, chôn đầu vào tóc cô ngửi mùi thơm trên sợi tóc, mùi hương khiến người ta không thể không mê đắm. Anh im lặng một lúc như thể đang nuôi dưỡng cảm xúc, cũng như tìm kiếm giọng điệu phù hợp nhất để nói, sau khi im lặng anh ngẩng đầu lên nhẹ nhàng nói "Gần đây anh đã suy nghĩ rất nhiều, có vẻ như cũng đã hiểu ra một chút, anh phải thừa nhận sự bất lực của mình không thể thay đổi thái độ của mẹ anh, không thể khiến em thoải mái và hạnh phúc, ở bên cạnh anh không thể thay đổi mẹ anh lại muốn dùng tình cảm và sự quan tâm của mình để giữ em bên cạnh mình suốt đời, đó cũng là sự ích kỷ của anh.”
Nghe Phong Cảnh Hàng đột nhiên nói ra những lời tình cảm và buồn bã răng Cam Điềm cảm thấy chua xót, cô không quen với điều này, cô quay đầu nhìn anh bằng gương mặt nữa hiểu nữa không “Vậy thì sao?”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-chim-hoang-yen-ngu-xong-voi-boss-hao-mon-lien-chay-co-duoc-khong/335.html.]
Ánh mắt của anh gặp ánh mắt của Cam Điềm, trong mắt cô chỉ thấy sự trong trẻo và đơn giản, Phong Cảnh Hàng im lặng một lúc không thể nhìn thẳng vào mắt cô khi nói chuyện, anh với tay tắt đèn kéo chăn tiếp tục nói trong bóng tối như đang tâm sự với một người tri kỷ "Vì vậy anh quyết định sẽ cố gắng thu lại lòng tham cá nhân của mình trở thành một thánh nhân không cầu đáp trả, không cầu báo đáp, từ hôm nay em không cần phải cố gắng yêu anh cũng không cần xem tình cảm và sự quan tâm của anh là gánh nặng, anh nghiêm túc hứa với em, em muốn gì anh cũng sẽ cho em vô điều kiện, kể cả nếu sau khi giải độc em muốn rời bỏ anh anh cũng không giữ em lại.”
Nghe đến đây Cam Điềm hiểu ra người đàn ông này không muốn ép buộc cô nữa, có lẽ anh đã thực sự nếm ra được mùi không ngọt ngào. Cam Điềm chưa bao giờ suy nghĩ quá kỹ về tương lai và tình cảm của mình, luôn theo cảm xúc dễ chịu thì tiếp tục không thoải mái thì dừng lại, không quan tâm đến việc yêu hay không yêu. Tất nhiên cô không phải là người vô tâm, vì đã sử dụng Phong Cảnh Hàng để giải độc và sinh con khiến anh yêu cô, để không phụ lòng anh cô đã đồng ý kết hôn với anh nhưng cô đồng ý một cách tùy tiện quyết định một cách mơ hồ cũng chứng minh thái độ lơ là của cô trong mối quan hệ với Phong Cảnh Hàng. Cô không nghiêm túc với chuyện này nên quyết định cũng không mấy trang trọng trong chuyện tình cảm, cô không đặt nhiều tâm trí, hai năm qua điều cô nghĩ nhiều nhất thực sự là giải độc và lấy lại tự do. Đúng như Phong Cảnh Hàng vừa nói với cô sử dụng cơ thể anh để giải độc, sử dụng anh để mang thai, sử dụng anh để cơ thể hoàn toàn phục hồi bình thường, cô luôn không thích cảm giác mất tự do, không thích bị người khác trói buộc, nếu không phải vì cơ thể không thể rời xa Phong Cảnh Hàng chuyện giữa cô và Phong Cảnh Hàng sau này không thể có nhiều biến cố như vậy cô đã sớm tránh xa nếu có thể, rõ ràng đây là những điều cô luôn nghĩ. Bây giờ nghe Phong Cảnh Hàng nói ra một cách nghiêm túc như thế anh cũng quyết định không cần bất kỳ sự định đáp nào, anh sẽ thỏa mãn mọi nhu cầu của cô, cô nên hoàn toàn nhẹ nhõm và hạnh phúc mới đúng, rốt cộc cũng không bị tình cảm của Phong Cảnh Hàng trói buộc, không cần phải tìm cách yêu anh để đáp lại nữa cô nên rất vui mới phải nhưng trong lòng cô không hề có cảm giác rất bình thường cảm giác nhẹ nhõm và hạnh phúc vì cuối cùng không còn gánh nặng. Cam Điềm lật mình cuồng một chút chăn đè tai và nửa bên tóc vào gối nhưng giọng nói khi mở lời lại nghe có vẻ nhẹ nhàng tiếp lời Phong Cảnh Hàng "Anh có thể nghĩ thoáng như vậy thì tốt quá, nếu anh cứ mãi mắc kẹt trong suy nghĩ đó, cứ phải khiến em yêu anh một cách chắc chắn em cũng….”, cổ họng cô đột nhiên trở nên khô ráp hơi khó phát âm nhưng vẫn tiếp tục “khá mệt mỏi.”
Âm thanh nhẹ nhàng và mơ hồ kết thúc, căn phòng chìm vào im lặng trong thời gian dài, bóng đêm sâu đậm xáo trộn những suy nghĩ không thể kết nối của hai người. Để giảm bớt sự ngượng ngùng sau một khoảng im lặng Cam Điềm rõ ràng thay đổi giọng nói lại nói một cách nhẹ nhàng “Vậy phải thúc dục nhóm dự án nhanh lên, thuốc không hiệu quả, nửa năm rồi mà vẫn chưa có thai nên tăng cường hiệu quả của thuốc.”
Mưa Bụi Tháng Ba
Phong Cảnh Hàng không nói thêm gì nghe Cam Điềm vội vã như vậy trong lòng anh như có một cái đục sắc đang đục đau từng cơn, anh vươ tay kéo Cam Điềm vào lòng ôm cô từ phía sau, ôm thật chặt ,mắt mình cũng nhắm chặt không để Cam Điềm nói thêm về điều này như thể đang chia tay với anh vậy, anh thì thầm bên tai cô "Ngủ đi.”