Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 363

Cập nhật lúc: 2025-04-05 00:18:30
Lượt xem: 137

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông ngẩng đầu lên thì phát hiện Phó Hành Khanh còn chưa đi.

Lãnh đạo nhướng mi, biết rõ còn cố hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”

“Báo cáo lãnh đạo, tôi có thể mượn điện thoại không?”

Phó Hành Khanh thật sự đến để mượn điện thoại, không phải vì khai giảng, anh chỉ là muốn điện nói chuyện với Tô Trà, khai giảng chỉ là một đề tài mà thôi.

Nghe thấy cụm “mượn điện thoại”, lãnh đạo giả vờ như vừa bừng tỉnh đại ngộ, đứng lên, sảng khoái cười cười rồi xoay người đi ra ngoài.

Cũng giống như lần trước, “tốt bụng” đóng cửa lại.

Hiệu quả cách âm vẫn như cũ, đóng cửa chỉ giống như bịt tai trộm chuông, nhưng lãnh đạo không bao giờ chán chơi chiêu này.

Giữ chút thể diện cho người trẻ tuổi, thanh niên da mặt mỏng.

Chậc, dễ xấu hổ quá.

Trong văn phòng, nhân vật chính bị lãnh đạo gắn mác “dễ xấu hổ” giờ đây không hề xấu hổ, bởi vì, điện thoại không có người nhận.

Anh lại đợi thêm lát nữa, vẫn không có ai nhận.

Đôi mày kiếm khẽ nhíu, Phó Hành Khanh cúp máy, bấm một dãy số khác.

“Tít…tít…tít…”

Lần này nó chỉ vang ba tiếng rồi được bắt máy.

“A lô, xin chào.”

Giọng nói của bà cụ Khâu Hinh Di truyền đến từ bên kia điện thoại.

“Bà nội, Phó Kiều Kiều có ở nhà không?”

“Hành Khanh à, con tìm Kiều Kiều à, con bé không ở nhà, con tìm Kiều Kiều có chuyện gì sao?” Bà nội sợ Phó Hành Khanh gặp chuyện phiền phức gì nên hỏi.

“Bà nội, có chút chuyện, Phó Kiều Kiều không ở nhà thì em ấy đi đâu, con bé đi chơi với ai?” Giọng điệu Phó Hành Khanh tự nhiên, lơ đãng nói như không quan tâm lắm: “Có phải ra ngoài cùng Tô Trà không?”

“Không, trước đó Kiều Kiều đã nói học kì này bận nên chuyển ra ngoài tiện hơn, hơn nữa đêm hôm qua Kiều Kiều cũng gọi điện về, nói Tô Trà có việc phải về quê với ông bà, làm sao Tô Trà có thời gian ra ngoài chơi với con bé được chứ.” Bà cụ nói huyên thuyên một lúc lâu.

Phó Hành Khanh im lặng nghe tin của Tô Trà từ miệng bà nội, khóe môi khẽ nhếch.

Thì ra là về quê, cho nên mới không nghe điện thoại.

Cuối cùng cũng yên tâm, không có người tiếp điện thoại khiến anh còn tưởng đã gặp phải chuyện gì.

“Bà nội, con biết rồi. Không có việc gì nữa, con mượn điện thoại của lãnh đạo, giờ phải cúp đây.”

“Được, được, được, con ra ngoài nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, gần đây trời khá lạnh đấy.” Bà cụ nhắc nhở thêm một câu rồi mới cúp điện thoại.

Sau khi cúp xong, bà cụ mới muộn màng phản ứng được.

Vừa rồi hình như cháu trai chưa nói tìm Kiều Kiều có chuyện gì nhỉ?

Nhưng mà lại bảo… biết rồi?

Biết, là biết cái gì cơ?

Vừa rồi bà chỉ nói Tô Trà về quê thăm ông bà, chẳng lẽ cháu trai nói biết là biết chuyện này sao?

Bà cụ cũng không ngốc, trong đầu lóe lên một suy nghĩ.

Ôi, đừng nói tên nhóc này ăn trong bát nhìn trong nồi rồi đấy chứ?

Tô Trà là một đứa trẻ ngoan, nếu Phó Hành Khanh thật sự có ý này, để xem bà có đánh gãy chân chó của nó không!

Phó Hành Khanh sắp bị đánh gãy chân chó đi ra ngoài văn phòng lãnh đạo.

“Ồ, gọi xong rồi à, mượn điện thoại tôi gọi thêm vài cuộc nữa là cậu quen đường rồi.” Lãnh đạo cười ha hả trêu chọc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-363.html.]

Phó Hành Khanh vẻ mặt nghiêm túc, ngước mắt lên, nhìn về phía lãnh đạo nói: “Lãnh đạo, ngài có định đổi nghề không?”

Lãnh đạo ngơ ngác hỏi lại: “Ý gì?”

“Tôi cảm thấy chức vụ nữ chủ nhiệm rất hợp với ngài.” Phó Hành Khanh ném lại câu này rồi nhanh chóng rời đi.

.

Đợi đến khi Phó Hành Khanh đi được một khoảng xa, lãnh đạo mới phản ứng kịp, tức giận cười.

Tên nhóc này, mồm miệng ác thật!

Đi đến sân huấn luyện, Phó Hành Khanh vẫn hơi lo lắng cho Tô Trà.

Có việc về quê với ông bà, Tô Trà sẽ không bị người khác bắt nạt đâu nhỉ?

Thân thể nhỏ như vậy, đùi còn không to bằng cánh tay anh, nếu bị bắt nạt sẽ không phải chỉ có thể khóc sao?

Bên kia, người nào đó được lo lắng không hề khóc tí nào.

Nhưng thật ra, cả nhà lão Ngô bị Tô Trà bắt nạt đến khóc lóc.

Cả nhà đều gào khóc!

Phải bỏ ra nhiều tiền như thế, nước mắt không kìm được chỉ có thể rơi ào ào…

Cổng lớn đồn công an.

"Nhanh nhanh nhanh, tôi được về nhà rồi, chúng ta đi mau!"

"Làm tôi sợ muốn chết, không ngờ tôi tới từng tuổi này mà còn phải ở trong đồn công an suốt mấy ngày."

"Nhanh nhanh nhanh, chúng ta mau về nhà đi!"

Trước cửa đồn công an, mấy đứa con nhà họ Ngô vừa mới đón bà cụ Ngô ra ngoài, mấy ngày không gặp bây giờ tinh thần bà cụ Ngô nhìn như không được tốt, từ một bà cụ luôn phấn chấn nhưng lúc này vẻ mặt lại vàng như nến.

Mấy người nghe thấy bà cụ nói về nhà nhưng chưa đi được mấy bước, bà cụ bỗng nhớ tới chuyện bồi thường, bèn dừng bước nhìn về phía mấy đứa nhỏ đang theo phía sau.

"Đúng rồi, nhà chúng ta phải trả tiền bồi thường là bao nhiêu?"

Khi bà cụ hỏi chuyện này thì đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng khi nghe con trai nói về con số đó, suýt chút nữa bà cụ đã ngất xỉu rồi.

Bà cụ che n.g.ự.c một lúc lâu rồi mới bình tĩnh, trong lòng thì thầm mắng người nhà họ Tô nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, lúc này bà cụ cũng không dám nói gì thêm, không dám đi tìm phiền phức.

Lần trước bà ta còn chưa đụng vào con ranh kia mà đã bị bắt tới đồn công an, chuyện này cứ cho qua, bà ta không dám làm ầm ĩ, nếu bị bắt thêm lần nữa thì bộ xương già này của bà ta cũng bị lăn lộn tới mức vỡ thành từng mảnh.

Xem như bà cụ Ngô đã nhìn ra, trước đây bà ta có thể hô mưa gọi gió trong thôn là bởi vì không gặp phải kẻ khó chơi như nhà họ Tô.

Trải qua chuyện lần này, coi như bà ta đã được dạy dỗ.

Mấy đứa con nhà họ Ngô nhìn bộ dạng tức giận của mẹ mình nhưng dám nói ra thì trong lòng cũng nóng máu.

Tốn nhiều tiền như vậy, nói cho qua là qua, tiền tích góp trong nhà cũng không còn nữa.

Mấy cô con dâu nhà họ Ngô gia vừa khóc vừa quậy, nói là phải làm sao bây giờ, chuyện này là do con trai trong nhà định đoạt, cho dù các cô con dâu có làm ầm ĩ thì tiền bồi thường cũng phải trả.

Có thể tưởng tượng, tháng ngày tiếp theo của nhà họ Ngô sẽ không được dễ dàng mấy.

Không dám gây chuyện nữa, bà cụ Ngô đưa mấy đứa nhỏ về nhà.

Bên bệnh viện.

Trong phòng bệnh, bác sĩ đang kiểm tra đầu của ông cụ, người nhà họ Tô ở bên cạnh nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của bác sĩ với vẻ mặt khẩn trương.

Tuy rằng lúc trước bác sĩ đã nói ông cụ không sao nhưng trong mắt người nhà họ Tô thì đầu là bộ phận rất quan trọng, chuyện có thể lớn cũng có thể nhỏ.

Hơn nữa trước đây bác sĩ cũng đã nói là phải chăm sóc chu đáo, từ từ nghỉ ngơi, mấy ngày nay bọn họ đã chăm sóc rất chu đáo, không dám qua loa chút nào.

Qua vài phút sau, bác sĩ cũng đã kiểm tra xong, anh ấy ngồi dậy, mỉm cười nói với người nhà họ Tô đang treo vẻ mặt căng thẳng: "Được rồi, không phải chuyện lớn, cứ tiếp tục chăm sóc như vậy, sẽ khôi phục rất nhanh."

.

Loading...