Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 467
Cập nhật lúc: 2025-04-08 11:12:30
Lượt xem: 60
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Tôi khoẻ rồi, chỗ nào cũng khoẻ, bên chỗ tôi không cần em nhọc lòng, chút chuyện nhỏ này còn khiến em cố ý dành thời gian đến chỗ tôi. Tô Trà, tôi nói cho em nghe, thêm một thời gian nữa tôi có thể trở về làm việc rồi, xương cốt già cả này của tôi còn có thể nghỉ ngơi thêm chút thời gian." Lúc này người nói chuyện là Vương Vinh Bình.
Trong khoảng thời gian ông ấy nằm viện, nếu Tô Trà rảnh sẽ tới bệnh viện thăm. Đối với chuyện này Vương Vinh Bình vẫn có lời muốn nói, người trẻ tuổi bận nhiều việc ở viện nghiên cứu khoa học và phòng thí nghiệm vẫn chưa đủ mệt hả? Còn có thời gian chạy đến bệnh viện luôn?
Đương nhiên là Vương Vinh Bình cũng biết Tô Trà đang quan tâm ông ấy nhưng trong lòng ông ấy hiểu rõ cơ thể của chính mình. Vả lại so với sức khỏe Vương Vinh Bình càng quan tâm đến dự án khóa thông minh hơn.
Bây giờ ông ấy nằm trên giường bệnh, bên phòng thí nghiệm cũng cấm ông ấy chen tay vào. Vì bảo mật công việc nên không thể nói chuyện về công việc ở bên ngoài, trong khoảng thời gian này Vương Vinh Bình gần như không thể chịu đựng được nữa.
Nằm viện thì nằm viện, mấy trò giải trí cũng không có thì thôi đi, ngay cả công việc cũng không giao làm cho ông ấy chán tới mức mọc lông luôn rồi.
"Nhìn giáo sư kìa, cả một tuần em không đến thăm giáo sư, em có thời gian cũng không được đến đây thăm giáo sư khôi phục thế nào à. Em vẫn còn chờ giáo sư trở về chia sẻ bộ phận công việc nữa đấy." Tô Trà mỉm cười trêu chọc.
"Được được được, sau khi bác sĩ kiểm tra, nói là tình trạng khôi phục rất tốt. Dựa theo tình trạng khôi phục này, thêm một khoảng thời gian nữa là có thể xuất viện về nhà." Vương Vinh Bình vừa nói vừa lấy một quả quýt từ ngăn tủ ra đưa cho Tô Trà, ông ấy khách sáo nói: "Qua đây ăn quýt này, viện trưởng Cốc mới mua hôm qua đấy."
"Em cảm ơn." Tô Trà duỗi tay nhận lấy, kéo ghế ngồi bên cạnh giường bệnh, lột quả quýt ra, cầm một miếng bỏ vào miệng.
Quả thật là rất ngọt, cũng rất nhiều nước.
Thấy Tô Trà không nói chuyện, ánh mắt Vương Vinh Bình nhìn về phía con gái Vương Diệu Đan, ông ấy nói: "Đan Đan, con ra ngoài rót cho cha một ly nước ấm, hình như nước ấm trong bình không còn nữa."
"Vâng, con đi ngay." Vương Diệu Đan đáp lại. Nhắc tới nước ấm trong bình, Vương Diệu Đan nhận ra một điều, trọng lượng nước ấm trong bình không đúng lắm, chắc chắn vẫn còn đầy.
Cô ấy ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của cha mình, động tác của Vương Diệu Đan dừng lại, ngay sau đó nhắc tới chuyện bình nước ấm rồi bước ra ngoài.
Được, xem như Vương Diệu Đan đã nhìn ra, này là đang cố ý đuổi cô ấy đây mà.
Không cần nghĩ cũng biết, ông ấy đây là muốn nói chuyện công việc với Tô Trà.
Vương Diệu Đan có thể nghĩ ra chuyện này đương nhiên Tô Trà cũng có thể nghĩ ra. Sau khi Vương Diệu Đan ra ngoài, Vương Vinh Bình đã vội vàng nói chuyện.
"Tô Trà, qua đây qua đây, chỗ này không có người ngoài, Trương Huy còn đang canh gác ở bên ngoài, công việc tuyệt đối được bảo mật, chúng ta nói chuyện của dự án đi, cụ thể tiến triển như thế nào rồi, em nói cho tôi nghe một chút."
"Đừng nóng vội đừng nóng vội, em sẽ nói cho giáo sư nghe ngay đây." Tô Trà dùng khăn giấy lau khô nước quýt trên tay mình một cách không nhanh không chậm, sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía giáo sư Vương.
"Dự án khóa thông minh tiến triển rất tốt, dựa theo tưởng tượng lúc trước của chúng ta, tạm thời không có vấn đề nào nhưng phương diện vân tay em không rõ lắm. Tiến triển của phương diện này giáo sư phải hỏi những thành viên khác trong tổ dự án." Tô Trà nói rồi ngừng trong chốc lát, sau đó mới tiếp tục nói: "Còn nữa, bên dự án máy vi tính cũng sắp kết thúc, nếu không có chuyện bất ngờ xảy ra thì sẽ có thành quả trong hai tháng nữa."
Nghe được lời Tô Trà nói, trên mặt Vương Vinh Bình lộ ra biểu cảm vui mừng ngay lập tức.
"Nhanh vậy à, được được được, dựa theo kế hoạch lúc đầu, có phải cần tiến hành bước tiếp theo không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-467.html.]
"Đúng vậy, giáo sư là chuyên gia của phương diện công việc trong bước tiếp theo, thế nên giáo sư phải nhanh khỏe lên mới được, nếu không thành viên tổ dự án của chúng ta sẽ mệt đến c.h.ế.t đó."
Bây giờ dự án máy vi tính đã đến giai đoạn kết thúc, nếu vậy phương diện các dấu hiệu chương chắc chắn phải được sắp xếp lại, bởi vì lúc suy xét phương diện dấu hiệu chương trình thiết lập trong máy tính còn được Tô Trà cố ý mở rộng ra.
Dù sao cũng là sản phẩm đời thứ nhất, cuối cùng như thế nào cũng phải chờ đến khi thí nghiệm mới biết được.
Bởi vì điều kiện có hạn, máy tính thế hệ thứ nhất sẽ không có khuyết điểm giống đời sau, nào là lên mạng, nói chuyện phiếm, tra thông tin, mua sắm.
Muốn thực hiện điều này, đầu tiên là phương diện tín hiệu cần tiếp tục làm công việc, nếu muốn thực hiện điều này cần phải thiết kế trình tự, sau đó trang bị, sau khi trang bị thì bắt đầu thí nghiệm online.
Cho dù là luận điểm nào đưa ra cũng không phải lượng công việc nhỏ.
Đừng nói chi là đồ điện tử bây giờ cũng không được coi trọng, người tài thuộc phương diện này cần phải bồi dưỡng.
Bây giờ vật chất chuyên ngành điện tử ở đại học vẫn còn khá đơn giản, thậm chí hôm qua Cốc Ích còn thảo luận đề tài này với Tô Trà.
Theo sự nghiên cứu và phát minh máy vi tính, chuyên ngành điện tử bắt đầu được coi trọng. Đầu tiên là một bộ phận của chuyên ngành điện tử ở đại học phải mở rộng, cũng vì để chuẩn bị bồi dưỡng người tài trong tương lai.
Vương Vinh Bình nghe Tô Trà nói tiếp, ông ấy cũng rất tán thành ý tưởng của Tô Trà.
Cho dù là dự án máy vi tính hay là dự án khóa thông minh cũng thuộc về chuyên ngành điện tử mà trước mắt chuyện bồi dưỡng người tài cần phải đưa vào danh sách đặc biệt.
Bên này Tô Trà và Vương Vinh Bình thảo luận về vấn đề này, phía bên kia Cốc Ích cũng báo cáo cho cấp trên.
Nhận được báo cáo của Cốc Ích, nhóm cấp trên cũng vô cùng vui mừng.
Phần báo cáo này chứng minh điều gì? Chứng minh dự án máy vi tính sắp có kết quả mà chuyện bồi dưỡng chuyên ngành điện tử cũng được nhóm cấp trên coi trọng vô cùng.
Bây giờ là thời hoà bình, không giống như khi khói lửa giăng kín khắp nơi, không màng nguy hiểm cầm s.ú.n.g vọt về trước nữa.
Bây giờ chiến tranh là khoa học, khoa học kỹ thuật, kinh tế quốc gia phát triển và phát triển về các phương diện khác.
Khoa học kỹ thuật rất được coi trọng, phải biết rằng rất khó để bồi dưỡng ra một nhà khoa học. Lúc trước quốc gia còn bỏ tiền ra để rất nhiều sinh viên ra nước ngoài du học, học tập tri thức của người khác, có thể thấy khoa học quan trọng tới cỡ nào.
Khoa học không có biên giới nhưng nhà khoa học có giới hạn, nếu không tại sao những quốc gia đó đề phòng bọn họ như đang đề phòng bọn cướp?
Hiện nay một quốc gia nghiên cứu ra một thành quả khoa học không dễ dàng gì, mỗi một dự án đều được cấp trên vô cùng coi trọng.
Bây giờ bọn họ từng bước một đuổi theo bước chân của những quốc gia khác, đây chắc chắn là một tin tức khiến người ta phấn chấn.