Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 524

Cập nhật lúc: 2025-04-09 13:00:17
Lượt xem: 108

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Trà cảm nhận được hành động của anh thì đứng thẳng người, nhìn anh cười ngọt ngào, dịu dàng nói: “Được rồi, anh vào đi, nghỉ ngơi cho tốt.”

“Ừ mai anh qua đón em.”

“Vâng.”

Một lúc sau Phó Hành Khanh mới quay người lại.

Nhìn bóng lưng thon dài đẹp trai của người đàn ông, nụ cười của Tô Trà tươi hơn mấy phần và rạng rỡ hơn.

Ngày hôm sau, Tô Trà đến nhà họ Phó như lời đã nói.

Vì biết Tô Trà sẽ đến nên người nhà họ Phó ai có thể đến được đều đến cả, cha mẹ Phó Hành Khanh, còn có người nhà của mấy người chú.

Đúng lúc năm mới, những người được nghỉ đều về Bắc Kinh đón tết cùng ông bà.

Những người chưa từng được gặp Tô Trà đều muốn xem bạn gái của Phó Hành Khanh trông như thế nào.

Đến lúc nhìn thấy người, mấy chị em của Tôn Thục Phân còn cười trêu Phó Hành Khanh thật sự có mắt nhìn người.

Những người khác nhìn thấy Tô Trà cũng rất hài lòng, cô gái xinh đẹp ai mà không thích chứ. Hơn nữa cô gái này còn tốt nghiệp đại học quốc gia, đã có công việc rồi điều kiện lại tốt, rất xứng với Phó Hành Khanh, có gì không phù hợp nữa?

Chỗ nào cũng tốt, tính cách cũng tốt, chỉ trong một thời gian ngắn tiếp xúc đã thấy rằng cô vừa rộng lượng vừa biết ăn nói, không có chỗ nào để chê.

Lần này đến thăm nhà họ Phó, Tô Trà đã nhận được rất nhiều lời khen.

Lúc ăn cơm trưa, Phó Hành Khanh chăm sóc Tô Trà theo thói quen, tới lúc cảm nhận được ánh mắt của mọi người nhìn qua mới phản ứng lại.

Dù bị người nhà nhìn chằm chằm nhưng Phó Hành Khanh vẫn tự mình gấp đồ ăn cho Tô Trà, món nào cô thích ăn anh đều biết rất rõ.

Người nhà họ Phó thấy Phó Hành Khanh như vậy họ đều muốn cười.

Xem ra Phó Hành Khanh không chỉ thích con gái nhà người ta thôi đâu.

Ăn xong cơm, Tô Trà ở lại đến ba giờ chiều mới chuẩn bị về.

“Em đợi chút, anh lái xe đưa em về.”

Nghe Tô Trà nói muốn về Phó Hành Khanh lập tức đi lên lầu.

Những người khác nghe Tô Trà muốn về cũng kéo cô lại nói chuyện.

Người không nỡ để Tô Trà về nhất có lẽ là Phó Kiều Kiều.

Phó Kiều Kiều đã rất lâu rồi không được gặp bạn tốt của mình, hôm gặp vừa gặp không nghĩ tới đã rời xa.

Cánh tay cô ấy ôm lấy Tô Trà, cả người Phó Kiều Kiều gần như đều dính lên người cô.

“Trà Trà à, anh tôi không biết lên lầu làm gì nữa. Đi thôi đi thôi, tôi tiễn cô, tiện thể đến nhà chúc tết cha mẹ cô luôn.”

Phó Kiều Kiều vừa dứt lời còn chưa kịp làm gì đã bị Tôn Thục Phân bên cạnh kéo ra.

“Con góp vui cái gì, anh con đưa Trà Trà về là được rồi, làm gì có chuyện của con!” Tôn Thục Phân vừa mở miệng đã rất không khách sáo, không đợi con gái phản đối đã trực tiếp kéo người đi.

Tô Trà đợi khoảng chừng hai phút Phó Hành Khanh mới từ trên lầu bước xuống. Sau đó Tô Trà chú ý trên tay Phó Hành Khanh cầm áo khoác quân phục.

Cô nhìn thấy áo khoác quân phục lại nhìn Phó Hành Khanh đã mặc sẵn quân trang, Tô Trà quả thật thấy hơi lạnh.

Hơn nữa hôm nay ở Bắc Kinh tuyết tan, ánh nắng rực rỡ bên ngoài cũng không thể khiến cho nhiệt độ ấm lên.

Lúc Tô Trà đang suy nghĩ Phó Hành Khanh đã đứng trước mặt cô.

“Được rồi, bọn con đi đây.” Phó Hành Khanh vừa nói vừa giơ tay lên khoác áo cho Tô Trà.

Cảm nhận được sức nặng trên vai, Tô Trà kinh ngạc ngẩng đầu lên, nháy mắt đã đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Phó Hành Khanh.

“Bên ngoài lạnh, em mặc nhiều một chút.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-524.html.]

Nghe thấy âm thanh trầm thấp của người đàn ông, Tô Trà nhoẻn miệng cười.

Sau đó hai người mở cửa đi ra trong ánh mắt của người nhà họ Phó.

Vừa ra ngoài đã có một trận gió lạnh thổi tới.

Nhưng Tô Trà lại không cảm thấy lạnh, Phó Hành Khanh cao khoảng một mét tám, Tô Trà gần như lọt thỏm trong chiếc áo của anh. Thậm chí gương mặt trắng nõn cũng được cổ áo che gần hết, chỉ để lộ đôi mắt long lanh ngập nước.

Hai người đi trên nền tuyết, từng bước từng bước, phát ra những tiếng lạo xạo nho nhỏ.

Đến bãi đỗ xe Phó Hành Khanh mở cửa xe ra, Tô Trà đứng bên cạnh nhìn động tác trong vô thức của anh bỗng dưng cảm thấy rung động.

Tô Trà ngước mắt nhìn người đàn ông, cười nhẹ.

“Phó Hành Khanh.”

Giọng nói ngọt ngào mềm mại của người con gái bỗng nhiên vang lên, người đàn ông nghe vậy ngẩng đầu nhìn cô.

“Em thích anh.”

Giọng nói ngọt ngào lại lần nữa vang lên.

Bốn bề yên tĩnh một cách lạ thường, Phó Hành Khanh ngơ ngác, đầu trở nên trống rỗng.

Ngay lúc anh đang ngơ ngẩn thì Tô Trà đưa tay lên, những ngón tay trắng xinh nhỏ nhắn kéo cổ áo choàng anh.

Cô hơi nhón chân, nghiêng người.

Đợi đến khi một đôi môi ấm áp dán lên đôi môi mỏng của anh, con ngươi Phó Hành Khanh co rút, trong lòng như có vô số pháo hoa nở rộ.

“Anh cũng thích em.”

Giọng nam trầm thấp vang lên, lúc nói hai cánh môi còn mơn trớn, tràn đầy hương vị của đối phương

“Anh thích em nhiều hơn em thích anh.”

Sau đó Tô Trà không kịp nghĩ nhiều hơn nữa.

Vì sự tấn công đột ngột của Phó Hành Khanh đã khiến cho đôi chân cô mềm nhũn.

Hai người ôm nhau trên nền tuyết.

Trên thế giới chuyện hạnh phúc nhất đó chính là người bạn thích vừa hay cũng thích bạn.

Khắp nơi phủ đầy một màu tuyết trắng, ánh nắng vàng ươm chiếu xuống hai người đang ôm nhau tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp.

Thu đi đông tới, thời gian trôi qua chỉ trong chớp mắt. Thời tiết ở Bắc Kinh vẫn như ngày thường, mùa đông tuyết bay tán loạn, chỉ trong một đêm, tuyết phủ trắng xóa khắp nơi.

Bên ngoài vang lên tiếng quét tuyết sàn sạt, sáng sớm tinh mơ, người dân đã ra đường dọn cửa cho sạch sẽ.

Mà trong căn phòng ấm áp cũng vang lên tiếng nói chuyện mơ hồ.

"Tô Thắng Dân, anh làm nhẹ nhàng một chút. Tối hôm qua con gái đi làm về muộn bây giờ còn đang ngủ, anh đừng có đánh thức con dậy.”

"Đã biết đã biết, anh cũng có phát ra tiếng động to lắm đâu?” Tô Thắng Dân vội vàng trả lời, sau đó liếc Tô Bảo đang giúp dọn tuyết ở bên cạnh, nói: "Tô Bảo, con làm nhẹ nhàng thôi, đừng đánh thức chị con.”

"Đúng đúng đúng, con trai, con làm nhẹ nhàng một chút, chị con ở nhà không lâu lắm, đến đầu xuân phải đã phải đi làm việc rồi. Tới lúc đấy chị con cũng không ở nhà nữa đâu.” Lúc Vương Tú Mi nói chuyện này, trong lòng bà cảm thấy hơi khó chịu.

Tuy rằng trong mắt Vương Tú Mi, tên nhóc Phó Hành Khanh này khá tốt. Nhưng con gái phải gả đi, người làm mẹ như Vương Tú Mi vẫn thấy luyến tiếc trong lòng.

Nghĩ lại thì Tô Trà và Phó Hành Khanh đã hẹn hò nhiều năm. Hết năm nay Tô Trà hai mươi lăm còn Phó Hành Khanh lớn hơn cô mấy tuổi, năm nay cũng sắp ba mươi rồi. Hai người đã đến tuổi tính đến chuyện này.

Trong mấy năm hai người hẹn hò, trong lòng người lớn hai nhà cũng sốt ruột thay. Nhưng người trong cuộc lại không hề nóng nảy, người lớn không tiện nói gì, dù sao trong lòng mấy đứa trẻ cũng đều hiểu.

Bọn họ hẹn hò mấy năm, cuối cùng cũng quyết định đề cập tới chuyện này. Hai gia đình đã thương lượng xong về ngày tháng, vàng đã mua, người lớn trong nhà cũng đã chuẩn bị sẵn sính lễ, của hồi môn rồi, bây giờ chỉ còn chờ hai người họ làm gì đó thôi.

Nhắc tới sính lễ, của hồi môn, cha mẹ hai bên đều rất hào phóng, nếu kể ra sẽ khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.

Thời này chỉ cần vài trăm đồng là tổ chức được một đám cưới đơn giản nhưng đối với những người cầu kỳ có thể chuẩn bị thêm nhiều sính lễ, lại thêm ba cái vòng, một cái nhẫn.

Loading...