Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 101

Cập nhật lúc: 2024-10-31 06:14:17
Lượt xem: 61

Kha Nguyên Đại đạp xe trở về, anh ấy nhìn chằm chằm ba cái rương chắn gần hết tầm mắt mình: “Em gái, chúng ta thế này có phải không được tốt cho lắm hay không?”

“Cứ như là chúng ta đến vì trái cây nhà người ta ấy.”

Kha Mỹ Ngu cười nói: “Sao lại không tốt, chẳng lẽ lạp xưởng thịt lợn rừng lại không đáng giá à? Nhà bọn họ muốn ăn còn không có mà ăn đâu.”

“Anh cả, lát nữa anh đưa em về xong rồi lại đi hợp tác xã cung ứng tiếp thị Tiền Trang đưa ít đồ ăn cho chị Mai Tử nhé.”

Kha Nguyên Đại không phản ứng gì mà “ừ” một tiếng.

“Đúng rồi, chị Mai Tử rất hâm mộ em vì em có nhiều anh trai che chở. Chị ấy không biết anh là ai, anh nhớ phải tỉ mỉ giới thiệu bản thân, nói cả tên họ, tuổi tác, sở thích, học trường nào, vân vân.” Kha Mỹ Ngu bổ sung thêm: “Tuy chị ấy chỉ có một anh trai, nhưng em có thể cho chị ấy thơm lây theo.”

Kha Nguyên Đại không nhịn được cười: “Em gái, đây đâu gọi là thơm lây, đây rõ ràng là em khoe khoang anh trai với người khác mà. Chẳng lẽ sau này em định để mỗi người anh của em đều đi lượn một vòng?”

Kha Mỹ Ngu trừng mắt nhìn lưng Kha Nguyên Đại, tức giận mà chọc chọc anh ấy, cô nghiến răng nói: “Nếu anh cả không biểu hiện tốt thì sau này em nhất định sẽ đổi người đấy!”

“Chị Mai Tử của em ngoan ngoãn xinh đẹp, lại còn chưa có người yêu. Em để tất cả các anh trai của em đến lượn một vòng trước mặt người ta làm gì thế?”

“Nếu không phải chân cẳng của bà không nhanh nhẹn, em lại bận, để chồng em đi thì không phù hợp thì việc chạy chân này còn đến lượt anh chắc?”

Kha Nguyên Đại buồn cười nhưng không dám phản bác.

Bà của anh ấy có thể đuổi gà chạy khắp nhà, vừa chạy vừa nhảy, chân cẳng không nhanh nhẹn chỗ nào?

Em gái anh ấy thì cả ngày đều không dừng miệng, nếu không phải bị em rể đốc thúc thì đến sách cũng không đọc, bận ở đâu ra?

“Đừng nghĩ là em không biết anh đang cười.” Kha Mỹ Ngu tức giận: “Anh cả, lời em nói anh có nhớ kỹ không đấy? Không được qua loa với em!”

“Nhớ kỹ, nhớ kỹ, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!” Kha Nguyên Đại vội vàng trả lời.

Về đến nhà, Kha Mỹ Ngu đi vào sân gọi mẹ Kha đầu tiên: “Mẹ, mẹ ở đâu thế?”

“Ở trong bếp, đang làm đồ ăn cho tiểu tổ tông chứ còn ở đâu nữa? Sao mà gọi mẹ thế, lại đói bụng à?” Mẹ Kha dở khóc dở cười mà trả lời.

“Mẹ làm món gì ngon thế ạ? Mẹ chia một ít ra, lấy thêm cả chút đồ ăn dễ bảo quản nữa, để con bảo anh mang cho chị Mai Tử luôn thể.”

Sau khi Kha Mỹ Ngu và Kha Nguyên Đại đi, bà cụ vẫn luôn nhớ mong cháu dâu của mình, bà cụ không nhịn được nên bèn nói thầm với mẹ Kha một hồi lâu.

Mắt mẹ Kha sáng lên: “Có phải thành công rồi hay không?”

“Mẹ, giờ mới là lúc nào chứ? Anh con với chị Mai Tử còn chưa gặp mặt đâu, vẫn chưa đâu vào đâu cả, chúng ta cứ chờ xem sao. Nhưng mà con thấy chuyện này đã chắc chắn được tám, chín phần mười!” Kha Mỹ Ngu rung đùi đắc ý như thể tiểu bán tiên.

“Sao lại nói thế?” Mẹ Kha tò mò hỏi, tay chân lại không hề chậm trễ mà bắt đầu làm bánh nướng áp chảo.

Bà phải biểu hiện thật tốt cho con dâu tương lai thấy!

“Anh cả của con biết chăm sóc người khác, vừa có nghĩa khí lại cũng rất đàn ông, hẳn là hình mẫu mà kiểu người hiền lành, ngoan ngoãn như chị Mai Tử thích.”

“Mà chị Mai Tử thì xinh xắn, giọng nói ngọt ngào, lúc cười lên rất làm người khác yêu mến. Chắc chắn là anh cả của con sẽ không chống lại được!”

Dù là diện mạo hay tính cách thì hai người đều rất xứng đôi, lại có thêm sự chúc phúc của cá koi cô đây, tất nhiên là có thể thành công.

Mẹ Kha cũng từng gặp Lý Quyên Mai, cô ấy đúng là cô gái xinh đẹp dễ mến, lại còn hiếm thấy mà không có sự kiêu ngạo và coi khinh người khác của con gái thành phố.

Lý Quyên Mai mỗi khi gặp người khác đều sẽ nở một nụ cười ấm áp, giọng nói lúc nào cũng ngọt ngào và thân thiện, bảo sao người ta không khen cô ấy chứ?

Sau khi nghe xong kế hoạch của con gái và mẹ chồng, trong lòng mẹ Kha cũng vô cùng háo hức.

Bà sinh được năm thằng con trai cao to khỏe mạnh, nhưng lại không có lấy một cô con dâu nào. Sau khi nghe nhiều lời dèm pha từ người khác, bà nóng lòng muốn cưới một lần năm cô con dâu tốt về nhà, để cho người khác mở to mắt ra mà xem!

Mẹ Kha chiên bánh hành, hấp thịt lợn rừng cay cắt lát, bỏ thêm hai quả trứng vịt muối vào hấp cùng nhau, sau đó dùng hộp nhôm đựng trứng cà chua, thịt lợn xào đậu, thịt thỏ với nấm hương hun khói!

Thêm một bát cháo sữa yến mạch học được từ con gái.

Kha Mỹ Ngu đứng ở bên bếp lò, món ăn vừa làm xong, cô đã lập tức ăn trước.

Nhìn đôi má nhỏ nhắn phồng lên khi ăn của con gái, trong mắt mẹ Kha tràn đầy ý cười.

Mẹ Kha chọn một chiếc giỏ đựng cơm nhỏ xinh, gói đồ ăn gọn gàng vào trong giỏ, sau đó lại cho vào một hộp gồm hạt dưa, đậu phộng, hạt dẻ và hạt phỉ nướng riêng cho Kha Mỹ Ngu, cuối cùng nhét hai chùm nho dại vào.

Mẹ Kha gọi anh cả, sau đó nghiêm túc nhìn cậu con trai lớn của mình từ trên xuống dưới.

Vân Mộng Hạ Vũ

Dáng người cao lớn cường tráng, thường ngày rất kiệm lời, thích làm ra vẻ mặt mẫu mực, kết hợp với khuôn mặt góc cạnh cương nghị của anh ấy, trông có chút hung dữ.

Mẹ Kha cau mày nói: “Vào trong thay quần áo đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-101.html.]

Kha Nguyên Đại khó hiểu cúi đầu nhìn xuống: “Mẹ, quần áo của con vẫn ổn mà, không có lỗ thủng hay miếng vá nào. Sáng nay vào thành phố, con mới thay rồi mà.”

“Con cũng biết mình mặc nó vào thành phố sao, có biết trên đường đã dính bao nhiêu bụi bẩn rồi không?”

“Hơn nữa, con thử nhìn bộ đồ nhăn nhúm của mình xem. Con đưa đồ cho con gái người ta với bộ dạng này, con không sợ bị chê cười, người ta cũng sẽ giả vờ như không biết con."

Sắc mặt Kha Nguyên Đại đen xì: "Mẹ, có người nào chê con mình như mẹ không?"

"Trong thôn này, ai mà có được một bộ quần áo thế này đã là tốt lắm rồi. Mẹ cứ ra vẻ như vậy làm gì?"

Kha Mỹ Ngu bưng bát cơm nói: "Mẹ, anh cả không nghe lời mẹ, vậy mẹ cho con phần bánh hành của anh ấy nhé?”

Kha Nguyên Đại trừng mắt nhìn cô: "Em có phải là em gái ruột của anh không đấy? Sao dám nghĩ đến ăn phần của anh?"

Anh ấy không biết dạ dày của em gái trông như thế nào, ngày nào cũng ăn nhiều đồ ăn như vậy, nhưng lại không béo lên một chút nào cả.

“Con thay, con thay là được chứ gì?” Kha Nguyên Đại miễn cưỡng đi vào phòng thay quần áo.

Mẹ Kha đã chất đầy đồ đạc lên xe, trong đó bao gồm đồ ăn mới nấu, trứng vịt muối nhà làm, cùng với các loại dưa chua, thịt khô, hoa quả phơi khô,...

Kha Nguyên Đại trợn mắt, không biết từ khi nào nhà mình lại thân thiết với nhà họ Lý như vậy, nhưng anh ấy cũng không dám hỏi, hai con hổ cái một lớn một nhỏ kia có thể ăn thịt anh ấy bất cứ lúc nào.

Anh ấy đẩy xe, bắt đầu rời đi.

Mẹ Kha tóm lấy anh ấy, cẩn thận dặn dò: “Lúc đến nơi, nhớ là phải mỉm cười, đừng có làm ra vẻ mặt nhăn nhó, dọa cho con gái người ta chạy mất. Chúng ta đến để giao đồ, chứ không phải là gây thù chuốc oán.”

“Lúc nói chuyện cũng đừng có hùng hổ, phải nhẹ nhàng giới thiệu bản thân cho đàng hoàng."

Kha Nguyên Đại gật đầu đáp lại.

Sau khi nói xong, mẹ Kha vẫn chưa yên tâm, bắt Kha Nguyên Đại lặp lại lần nữa, thậm chí còn bắt hai người luyện tập đối thoại.

“Mẹ, nếu như không nhanh lên, đồ ăn mẹ nấu sẽ nguội mất đó.” Kha Mỹ Ngu sợ anh cả sẽ nhìn ra gì đó, nên vội vã ngắt lời.

Kha Nguyên Đại thở phào nhẹ nhõm, dắt xe bỏ chạy nhanh như thỏ.

“Haizzz, người đã hơn hai mươi tuổi rồi, mà không tinh ý gì cả, không biết con gái nhà người ta có thích hay không.” Mẹ Kha vừa nói vừa suy nghĩ: “Tiểu Ngư Nhi, con nói xem, mẹ có nên đi theo nhìn một chút không?"

"Mẹ, mẹ cứ ở nhà đợi, cứ để bọn họ thuận theo tự nhiên." Kha Mỹ Ngu liên tục lắc đầu nói: "Đầu óc anh con phát triển muộn, mẹ đã đợi nhiều năm như vậy rồi, đợi thêm vài ba năm nữa không được sao?”

Mẹ Kha suy nghĩ một lúc, chỉ có thể bất lực gật đầu. Bà làm việc gì cũng lơ đãng, thỉnh thoảng lại âm thầm nhìn ra bên ngoài.

Đi đi về về giữa công xã và thị trấn cả buổi sáng, lúc Kha Nguyên Đại đến Tiền Trang mới chỉ hơn mười một giờ rưỡi.

Những người bán hàng ở hợp tác xã cung ứng tiếp thị thấy đến giờ ăn trưa, đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị thay phiên nhau đi ăn.

Họ chính thức được tuyển dụng làm nhân viên bán hàng, được hưởng nhiều phúc lợi và trợ cấp khác nhau. Bởi vì nhân khẩu ít, vậy nên không có nhà ăn, tất cả bọn họ đều phải cầm phiếu ăn trực tiếp đến các nhà ăn quốc doanh để nhận cơm.

Bữa ăn tiêu chuẩn gồm một mặn, một rau, một cơm và một canh. Mặc dù quan hệ giữa hai đơn vị rất tốt, mỗi ngày đầu bếp lại chế biến đồ ăn theo những cách khác nhau.

Nhưng suy cho cùng thì đó cũng không phải cơm nhà, vậy nên

Lý Quyên Mai ăn nhiều sẽ dễ cảm thấy ngán.

Lúc này, cô ấy bắt đầu ghen tị với những đồng nghiệp ở gần nhà, hoặc có thể tự nấu cơm cho mình.

"Tiểu Lý, em đi ăn ở nhà ăn quốc doanh à? Hay là về nhà ăn cơm với chị đi?" Chị đại vẫn hỏi như thường lệ.

Một cô gái thành thị tiêu tiền hoang phí, lại còn không biết nấu ăn. Có lần nhà ăn quốc doanh đóng cửa, Lý Quyên Mai đã mời mọi người về nhà ăn cơm.

Chỉ là một bữa cơm bình thường, kết quả cô gái này đã cho hẳn nửa cân thịt!

Từ đó trở đi, chị đại luôn nghĩ đến việc mời mọi người đến nhà mình để ăn cơm.

Tuy nhiên, Lý Quyên Mai không thích làm phiền người khác, mỉm cười lắc đầu nói: “Không cần đâu, chị Dương, em ăn không nhiều nên ăn tạm gì đó qua bữa là được. Đồ ăn mẹ em gửi cho em lần trước vẫn còn dư lại một ít."

Quả thực, người nhà của cô gái này mỗi tuần đều đến đây ít nhất một lần, mỗi lần đều mang túi lớn túi nhỏ, khiến không ít người bọn họ phải đỏ mắt ghen tị.

Ai bảo con gái nhà người ta có cha làm giám đốc bộ phận của hợp tác xã cung ứng tiếp thị, mẹ làm trưởng nhóm tài chính, còn anh trai thì làm nhân viên bộ phận thu mua. Người ta có quan hệ lớn như vậy, sau này thế nào cũng được đóng gói chuyển về thành phố thôi.

"Đồng chí Lý Quyên Mai có ở đây không?" Lúc này, một thanh niên cao lớn bước vào từ ngoài cổng, hợp tác xã lập tức trở nên yên tĩnh.

Cậu thanh niên có dáng người cao to vạm vỡ, đứng thẳng người ở giữa, khiến hợp tác xã vốn đã nhỏ bé bây giờ lại có chút chật chội.

"Tôi, tôi đây, xin hỏi đồng chí muốn gặp tôi để làm gì?" Lý Quyên Mai vừa nhìn thấy, trái tim lập tức đập thình thịch. Cô thầm nghĩ rằng người này cao to giống như một ngọn núi lớn, nhìn dáng vẻ cũng rất hung dữ, không lẽ là côn đồ đến đây để kiếm chuyện sao?”

Kha Nguyên Đại nghiêng đầu nhìn, thấy cô gái này có khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt đẹp hơi đỏ lên, nhìn mình với ánh mắt sợ hãi, giống như một con thỏ trắng nhỏ nhăn và mềm mại ở trên núi.

Anh ấy nhớ lại lời dặn dò của mẹ và em gái, hít một hơi thật sâu để làm dịu đi những đường nét trên mặt, hơi khom người mỉm cười: “Xin chào, đồng chí Lý Quyên Mai, tôi là con trai cả của phòng bốn nhà họ Kha, ở thôn Lạc Phượng. Tôi tên là Kha Nguyên Đại, năm nay hai mươi ba tuổi, qua năm tôi sẽ đăng ký vào Học viện Tàu ngầm Hải quân trong tỉnh.”

Loading...