Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 105
Cập nhật lúc: 2024-10-31 06:14:23
Lượt xem: 47
Kha Mỹ Ngu lại vào phòng dọn giường cho anh, thấy anh đã gấp chăn thành miếng đậu hũ, thì đi đến mở tủ quần áo: "Anh Cửu, anh muốn mặc bộ nào đây? Quần áo của anh thực sự quá ít, lát nữa em sẽ học chị dâu cách sử dụng máy may, giúp anh may thêm mấy bộ đồ nữa.
Tránh cho đến ngày chúng ta lên tỉnh học, ngày nào anh cũng chỉ thay đi thay lại mấy bộ quần áo này, đâu phải nhà chúng ta không có điều kiện.” Cô lẩm bẩm rồi mang quần áo bước ra: “Bộ này được không? Hôm nay anh phải đến xưởng cơ khí, không thể mặc quần áo quá tồi tàn được.”
Nghĩ đến việc Tần Nguyên Cửu còn phải mày mò với đống máy móc, nên cũng không thể mặc quần áo quá mới, cô quyết định chọn ra một bộ đồ không có miếng vá.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Được.” Giữa hai hàng lông mày của Tần Nguyên Cửu lộ ra sự ấm áp như nắng mai, trong ánh mắt cũng nhuốm ý cười dịu dàng: “Những việc này em cứ quyết định là được, nhớ là cũng phải may cho mình thêm vài bộ.”
Kha Mỹ Ngu liên tục gật đầu, đương nhiên là nữ sinh đại học như cô phải ăn mặc chỉnh tề rồi.
Người có thể vào đại học ở thời đại này, về cơ bản đã được định sẵn có đủ cơm ăn áo mặc cả đời. Hiện tại, gia cảnh trong nhà đã bắt đầu cải thiện, cô không hiểu tại sao mình không thể nâng thức ăn và quần áo lên một tầm cao hơn?
Nhìn thấy người đàn ông đã ăn xong hết đồ ăn do chính tay mình làm, Kha Mỹ Ngu tiễn anh ra cửa, sau đó đưa cho anh một chiếc bình giữ nhiệt chứa đầy nước ấm cùng với một chiếc túi đeo vai, mỉm cười dịu dàng vẫy tay với anh: “Đồng chí Tần, chúc anh làm việc thuận lợi. Nhớ về nhà sớm một chút, buổi tối em sẽ nấu món thịt kho tàu anh thích nhất!"
Tần Nguyên Cửu nhìn cô gái nhỏ đột nhiên trưởng thành, trong lòng mềm mại không thôi. Anh không khỏi để xe sang một bên, sau đó bước nhanh về phía trước ôm chặt cô vào lòng.
Anh cảm nhận được sự cứng đờ trong chốc lát và sự phản kháng vô thức của cô gái trong lòng. Mặc dù rất phấn khích, nhưng anh cũng không dám đi quá xa, Tần Nguyên Cửu chỉ vùi đầu vào chiếc cổ mềm mại của cô, giả vờ cảm động nói: "Đồng chí Kha, cảm ơn em. Kể từ… kể từ khi anh rời khỏi nhà, chưa có ai đợi cửa chờ anh, dặn anh phải nhớ về sớm, cũng chưa có ai biết anh thích ăn thịt kho tàu."
Ha, anh thích ăn thịt, nhưng anh biết người thích thịt kho tàu nhất chính là cô bé đang ở trong lòng anh.
Kha Mỹ Ngu định đẩy anh ra, nhưng đột nhiên lại thấy chột dạ.
Cô tưởng đàn ông ai cũng thích ăn thịt, nhất là bụng của người thời này có rất ít chất béo. Thịt kho tàu là món ngon hàng nghìn năm không thay đổi, vậy nên cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Hơn nữa, cô cảm thấy thịt kho tàu có thể tan ngay trong miệng, hương vị thơm nồng quyến rũ, thoang thoảng một chút vị ngọt, cắn vào một miếng giống như được bay lên thiên đường.
Chỉ là cô muốn lừa gạt người khác, đồng thời chiếm một ít phúc lợi cho cái miệng của mình. Kết quả là cô đã vô ý làm người đàn ông này xúc động đến mức sụt sùi.
Kha Mỹ Ngu không khỏi mỉm cười, vỗ vỗ vai anh, giọng nói của cô nhẹ nhàng hơn bình thường rất nhiều, giọng điệu cũng vô cùng thân mật, ngọt ngào mà quyến rũ: “Không phải bây giờ anh đã có em rồi sao? Nếu như anh thích, em có thể đợi anh về nhà ăn tối mỗi ngày. Anh chỉ cần nói anh muốn ăn gì, em sẽ nấu cho anh ăn!”
“Nhưng món nào em nấu, anh cũng thích hết.” Tần Nguyên Cửu dựa vào người cô, thực sự không muốn nghĩ nhiều hơn nữa. Đây đúng là một viên kẹo bọc đường, khiến người ta muốn nuốt thẳng xuống bụng, nhưng lại sợ nó bị vấy bẩn và trầy xước, nên phải nâng niu nó một cách cẩn thận.
Kha Mỹ Ngu buồn cười đến nỗi không nhịn được mà nhếch khóe miệng: “Được rồi, lát nữa về nhà tổ chăm mấy đứa trẻ, em sẽ nấu mấy món ngon cho anh. Em đã mua rất nhiều sách ở trạm thu gom phế liệu trong tỉnh, trong đó có sách dạy nấu ăn, có cả món Trung lẫn món Tây.”
“Chúng ta hãy đóng cửa làm trong âm thầm. Không biết anh đã từng ăn những món này ở thủ đô hay chưa."
Tần Nguyên Cửu đứng thẳng người, dùng tay xoa xoa má của cô: "Sau này khi chúng ta đến thủ đô, anh sẽ mua cho em một bộ lò nướng để ở nhà, em có thể làm bất cứ điều gì mình muốn!"
Người phụ nữ nào cũng có một phần lãng mạn tình cảm, vậy nên việc nướng bánh và cắm hoa gần như là những hoạt động phổ biến nhất.
Kha Mỹ Ngu mỉm cười và gật đầu liên tục: "Được rồi, anh nhất định phải nhớ đó!"
Nếu như có thể tự mình làm được, cô sẽ không bao giờ đụng đến cửa hàng hệ thống. Giá cả ở đó rất đắt, đúng là muốn c.ắ.t c.ổ người ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-105.html.]
Một người nghèo như cô không thể chơi được ở đó.
Sau khi tiễn người đi, Kha Mỹ Ngu thoải mái nhìn điểm hòa bình hôm nay đã đầy ắp, cảm thấy toàn thân vô cùng sảng khoái.
Cô thu dọn đồ đạc một chút rồi đi ra ngoài.
Liên quan đến lợi ích thiết thân, người dân trong thôn làm việc rất tích cực. Đào kênh sớm ngày nào thì ngày đó sẽ có được ba bữa màn thầu, à không, thì vấn đề tiêu tưới có thể giải quyết sớm được ngày ấy.
Thế là trời còn chưa sáng, mọi người đã vác sẵn đồ nghề, đến nhà họ Kha kêu chú tư Kha ra ngoài làm việc.
Sau khi nhận được cuộc gọi, giáo sư kỹ thuật xây dựng của tỉnh đã nhanh chóng sắp xếp để những sinh viên xuất sắc của mình đến đây.
Sinh viên đại học được yêu cầu đi thực tập trong học kỳ cuối, một số sinh viên xuất sắc sẽ được đơn vị chủ động tuyển dụng sau khi thực tập. Số sinh viên còn lại hoặc là tìm việc ở những đơn vị phù hợp, hoặc là được đưa về quê để làm việc.
Sinh viên đi thực tập là để kết nối cuộc sống học đường với công việc, nhưng thực tập ở thôn Lạc Phượng thì khác, chúng gắn liền với việc phát triển tổ chức và mang tính công nghiệp. Vì vậy, thực tập ở đây có thể dát một lớp vàng vào hồ sơ của sinh viên, đi đến đâu cũng sẽ được mọi người săn đón.
Đương nhiên giáo sư sẽ gấp rút sinh viên yêu thích của mình đến.
Những sinh viên kia không nói hai lời, lên chuyến xe cuối cùng từ tỉnh về thị trấn ngay trong ngày, cũng không hé răng bảo mọi người đi đón mà vất vả bôn ba đến tận tối qua mới tới nơi!
Bọn họ cũng vác theo công cụ, cùng thôn dân ra ngoài.
Đợi khi Kha Mỹ Ngu tới nhà tổ, cô đã thấy một đám nhóc hai đến bốn tuổi lít nha lít nhít.
Dưới hiên nhà, bọn nhỏ díu mắt, rụt đầu ngồi thành hàng, tôi dựa vào anh, anh dựa vào tôi gật gù ngủ gục.
Bà nội Kha ôm hai nhóc con mới một tuổi đang khóc oe oe trong lòng.
“Bảo Nhi, cháu đến đúng lúc lắm, mau dẫn đám trẻ chạy đi. Bà gọi bọn nhỏ mấy lần mà tụi nó chỉ trả lời chứ không thèm dậy, lạnh thế này, ngủ tiếp dễ bị cảm lắm.”
Bà cụ thấy cứu tinh đến thì thở phào một hơi.
Kha Mỹ Ngu gật đầu, cô đau lòng lấy sữa bột cho trẻ con tự mình điều phối trong túi ra rồi tìm tất cả phích nước trong nhà, quả nhiên trong phích đựng đầy nước nóng đã đun sôi.
“Keng keng keng!” Kha Mỹ Ngu lấy thìa gõ cốc, một đám nhóc con giật mình tỉnh giấc.
Chúng dụi mắt, mũi còn thổi bong bóng, gương mặt đỏ hồng, giống hệt như vịt con xấu xí làm cô không nhìn tiếp nổi nữa.
Đám trẻ con trong nhà cô đều được chăm sóc chu đáo, hơn nữa cả nguyên thân lẫn cô đều không keo kiệt bôi kem dưỡng da cho tụi nhỏ để tránh bị nẻ nên mặc dù tụi nhỏ hơi đen nhưng vẫn rất sạch sẽ.
Kha Mỹ Ngu đặt cốc xuống, vỗ tay nói: “Đám heo lười này dậy đi, mau đến chỗ cô Ngu xếp hàng nào, chúng ta rửa mặt, lau tay cho sạch, sau đó ăn màn thầu, uống sữa nha!”
Lời của cô khiến tai lũ nhỏ dựng đứng cả lên, đừng nói màn thầu, chỉ cần nhọ nồi trộn với bột mì, bọn nhỏ cũng mong ngóng lắm rồi.
Cha mẹ anh chị đều bảo ra ngoài làm việc, khi về sẽ mang màn thầu ba bột cho chúng, màn thầu mềm mềm ngòn ngọt, không nghẹn lại ở cổ họng chút nào.