Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 124
Cập nhật lúc: 2024-10-31 06:16:58
Lượt xem: 53
“Chào bác cả, cháu là Kha Nguyên Đại!” Kha Nguyên Đại cười bước tới, trong lòng không khỏi kích động nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ bình tĩnh.
“Chào chàng trai trẻ!” Bác cả Lý cười ha ha vỗ vào bờ vai anh ấy, “Bác thắc mắc con bé Tiểu Mai có tiêu chuẩn cao, nhiều năm như vậy cũng không để ý ai, sao đột nhiên lại muốn đính hôn.
Thì ra là gặp được một đối tượng tốt, đó cũng là duyên phận của các cháu, sau này hãy sống thật tốt, tránh để người ta ghen tỵ đến nổ mắt.”
Bác cả Lý làm việc ở bưu điện, cũng sống ở đây, sao lại không biết gia đình em trai mình bị người ta ghét cơ chứ. Thân là anh trai, ông ấy luôn nén giận trong lòng, chỉ có lúc này ông mới được thoải mái chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Có con trai chỉ vì không ưu tú mà không được con gái của nhà họ Lý coi trọng...
Mọi người rất ghen tỵ..…
Hai người cùng xuất hiện chính là muốn hóng chuyện nhà hàng xóm!
Sau khi các anh trai đi qua, thì tới Kha Mỹ Ngu và Tần Nguyên Cửu, hai người bọn họ gần như đã đạt tới đỉnh cao nhan sắc của nhân loại, tùy tiện mặc một bộ quần áo, cũng khiến người khác kinh ngạc cả đời.
Vào thời khắc này cuối cùng mọi người cũng hiểu được, cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
Một thôn Lạc Phượng nho nhỏ cũng có tàng long ngọa hổ, chính tư tưởng hẹp hòi đó của bọn họ đã biến mình trở thành trò cười.
Đã lỡ xin nghỉ phép, hàng xóm vẫn tiếp tục chặn cửa nhà họ Lý hóng chuyện.
Dù có tốt đến đâu, cũng không che giấu được sự thật bọn chính là nông dân.
Những năm gần đây, nông dân chỉ có một con đường kiếm tiền chính là làm ruộng, nhà ở cũng chỉ có tường bùn mái tranh, chưa kể còn phải chịu khổ khi trời mưa gió.
Nhà họ Lý cùng nhà họ Kha nói chuyện một lát.
Sau đó nhà họ Kha dâng lễ hỏi lên, bao gồm một cây nhân sâm khỏe mạnh, một đôi ngỗng trời, một chiếc xe đạp, tám bộ quần áo và 199 đồng tiền!
Phần lễ hỏi này đối với người thành phố không tính là nhiều, nhưng cũng coi là hợp lí.
Dù sao nhân sâm và ngỗng trời đều là những vật quý hiếm, những người khác có tiền cũng không có được.
Bởi vì bà Kha có họ hàng trên núi, cho nên nhà bọn họ lấy đi vài động vật hoang dã, cũng không bị thông báo phê bình. Tổ chức đối xử với người trên núi rất rộng lượng.
Nhà họ Lý ngoài mặt thì tặng của hồi môn là một đài radio, một đồng hồ nam, 99 đồng tiền. Nhưng mẹ Kha đã âm thầm trực tiếp đưa cho con gái một nghìn đồng.
Bà và chồng đều kiếm được tiền, mỗi tháng hơn một trăm đồng, trong nhà lại không có khoản chi tiêu nào lớn, vậy nên tiết kiệm được không ít.
Làm như vậy sẽ khiến mọi người đến hóng chuyện không được như ý, thậm chí còn buồn bực nhìn nhà họ Lý và nhà họ Kha định hôn sự.
Bọn họ lập tức tỏ vẻ hứng thú, cho dù xin nghỉ cũng phải đi đưa dâu!
Ai mà chẳng biết khoe khoang, nghe nói có rất nhiều nông dân sĩ diện, rõ ràng không đủ tiền mua nhiều lễ hỏi như vậy, chỉ mượn bạn bè thân thích một lượt, làm thủ tục ở nhà gái xong lại lấy về!
Sự nhiệt tình của bọn họ khiến sắc mặt nhà họ Lý khó coi.
Hàng xóm có thực sự lo lắng cho gia đình bọn họ không?
Sao có thể để nhiều người đi đưa dâu được, làm vậy chẳng phải làm khó nhà trai sao?
Vân Mộng Hạ Vũ
Người nhà họ Lý càng không thoải mái, hàng xóm càng nhiệt tình.
Hết cách rồi, ai bảo nhà họ Lý luôn đi trước bọn họ một bước, hiện giờ có khả năng sẽ đến thành phố an cư lạc nghiệp nữa.
Mọi người đã quen nắm giữ điểm mạnh của mình rồi đi so sánh với điểm yếu của người ưu tú hơn chỉ để tìm ra sự cân bằng bên trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-124.html.]
Nhà họ Lý cũng kỳ lạ, cả bốn người đều là những người có thể chất tốt!
Lý Diệp Châu, chủ nhiệm Lý là một vị trí quan trọng trong hợp tác xã cung ứng tiếp thị của trấn Hóa Nguyên, nghe lệnh trực tiếp từ thành phố, đương nhiên sẽ bị rất nhiều người trông coi.
Mà mẹ Lý, Lãnh Khoa Phi là một kế toán nhỏ nhưng lại không chịu được khi chồng người ta có bản lĩnh, vẻ ngoài của mình đẹp, là mục tiêu của đám người nghèo.
Chứ đừng nói chi tới hai đứa trẻ trong nhà, hai anh em nhà họ Lý có điều kiện, bề ngoài đẹp, ưu tú từ nhỏ đến lớn.
Nếu như họ chỉ ưu tú không thì cũng thôi đi, nhưng họ cũng chỉ là người bình thường, chỉ là ưu tú hơn người ngoài chút xíu, nhưng người xung quanh cũng đâu có nghèo hết đâu?
Chủ nhiệm Lý và mẹ Lý uyển chuyển bày tỏ với hàng xóm là nhà mình có nhiều người thân nhưng không có mấy người là ruột thịt. Cũng không trễ giờ làm việc của mọi người.
Nhưng mấy người hàng xóm cứ vờ như chẳng hiểu gì cả, có thể xem trò cười của nhà họ Lý, họ mất tiền cũng được!
Kha Mỹ Ngu kéo tay chị dâu cười khẽ, nói: “Chú Lý thím Lý, không sao đâu. Nhà chúng cháu lớn mà, hơn nữa thôn dân hiếu khách. Chỉ cần là khách thật lòng chúc mừng cho chị Mai Tử của cháu thì chào mừng thôi!”
Vừa nghe cô nhận lời, những người hàng xóm cũng không kiêng nể cô là tiểu bối có thể quản lý hay không, sôi nổi bày tỏ chắc chắn sẽ là đi theo.
Tiếp theo Kha Mỹ Ngu mím môi nói: “Chỉ là nhà cháu cống hiến lớn cho thôn lắm, các thôn dân cảm kích bốn người chúng cháu quá, đều nói là muốn xách hai cân thịt heo làm tiền mừng.
Hy vọng đến lúc đó mọi người đừng thấy lạ là được.”
Xùy, mọi người âm thầm bĩu môi, quanh năm suốt tháng người trong thôn không thấy được mỡ tanh, nhà mình cũng không có thịt ăn, cam lòng đi tiền mừng theo à?
Còn hai cân thịt nữa, hai lạng thịt cũng lấy nửa cái mạng của người nhà quê rồi!
Cho rằng họ không biết tình trạng của nông thôn à?
Nếu nói người thân cận thắt lưng buộc bụng hào phóng một lần còn được, nhưng các thôn dân người nào cũng có tiền mừng như thế thì họ không tin được câu nào cả!
“Ơ, cô gái này còn trẻ nhưng mà mạnh miệng quá nhỉ.” Người hàng xóm kế bên cười há há: “Chúng tôi là công nhân làm công ăn lương trong thành phố, chắc chắn không keo kiệt thế đâu.”
“Nếu nhà nào trong thôn các người cũng có tiền mừng là hai cân thịt vậy thì tiền mừng của tôi sẽ là năm đồng tiền!”
Bộ dạng cười đùa phách lối to tiếng như thế đúng là đáng ghét thật!
Kha Mỹ Ngu nhíu mày: “Các thím à, hay là thôi đi. Thôn dân chúng cháu nói là tiền mừng, nhưng thật ra chỉ là cảm ơn thôi, không cần chúng cháu trả lễ.
Dù sao nhiều như thế, có cất giữ trong mùa đông cũng không giữ được lâu. Nhà cháu định dùng toàn bộ cho tiệc cưới.
Nếu các thím đi tiền mừng là năm đồng thì chúng cháu giữ cho sui gia thím. Đợi đến khi cần tiền mừng thì cháu trả lễ, có qua có lại thì lôi thôi quá.
Các thím đi hai tay không tới là được rồi. Nhà cháu nhiệt liệt chào mừng các thím!”
Các thím đừng so đo với đám thôn dân chúng cháu.”
Người phụ nữ kia trừng mắt: “Ý của cô gái trẻ là gì đây? Bình thường tiệm ăn chúng tôi đều lời được mấy đồng tiền. Cho nhà cháu năm đồng tiền thì sao chứ. sao chỉ có thể đi tay không?
Xem thường chúng tôi hay là thế nào?
Chúng tôi không cần nhà cháu trả lễ năm đồng tiền. Dù sao cháu nói thịt làm tiệc cưới hết cơ mà, chúng tôi ăn là được rồi.
Chỉ là cô gái trẻ à, cháu phải đảm bảo các thôn dân đều xách hai cân thịt cả đấy. Đừng mạnh miệng vì mặt mũi.”
Những người hàng xóm tiếp tục rối rít hưởng ứng, suy nghĩ thử thì đây là chuyện không tưởng nên tình nguyện hứa hẹn.
“Thật không ạ?” Kha Mỹ Ngu chần chừ: “Năm đồng tiền cũng không phải là một con số nhỏ, sao có thể nói cho là cho được? Chúng cháu ngại nhận lắm đó?”
“Chúng tôi không thiếu tiền, cho Quyên Mai thêm niềm vui thôi. Vui vẻ lắm phải không mọi người nhỉ?” Người phụ nữ ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c nói.