Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 127
Cập nhật lúc: 2024-10-31 06:17:01
Lượt xem: 54
Thấy vậy, bà cụ Thang thương con gái, cháu trai và cháu gái ngoại nên cố ý sai các con cháu đang nhàn rỗi ở nhà tới giúp đỡ.
Chị dâu nhỏ và Kha Mỹ Ngu chuẩn bị đám cưới.
Dù sao cô ấy cũng từng là hồ tiên lang thang mấy trăm năm ở nhân gian, ngoài việc chơi ra còn học được không ít bản lĩnh, là người phụ nữ tương đối xuất sắc!
Hơn nữa năng lực lĩnh ngộ của cô ấy rất cao, cùng Kha Mỹ Ngu đi vào không gian, lợi dụng sự chênh lệch tốc độ của dòng chảy thời gian, may vá những đồ vật nhỏ, chẳng hạn như thêu huy hiệu tên, thêu túi gấm đựng đồ, lược bớt đi một số bộ phận trang trí rồi thêm vải đỏ vào, làm thành khuyên tai, trang sức đội đầu, vừa xinh đẹp lại không khác người, cũng có thể dùng làm bộ giường xếp bốn mảnh hoặc làm một tấm vải treo tường!
Cả hai người đều có rất nhiều thời gian và năng lượng.
Kha Mỹ Ngu nghĩ đến mình có năm người anh trai, nên cô đã tạo ra 5 món đồ giống nhau từ 1 thứ!
Để làm quà lưu niệm, Kha Mỹ Ngu bảo các anh trai mua nhiều giấy dầu và giấy đỏ từ hợp tác xã cung ứng tiếp thị, sau đó dùng các loại thịt mới dự trữ trong nhà đổi lấy rất nhiều đường.
Cô phụ trách chỉ đạo, còn chị dâu nhỏ thì làm việc ở trong bếp, gấp rút làm ra bánh kẹo trước đám cưới, một phần dùng để đãi khách, một phần thì dùng làm quà tặng cho khách khứa mang về.
Bánh ngọt có sáu loại là bánh bỏng, bánh chà là óc chó, bánh bí đỏ, bánh Giang Mễ Tiêu, bánh trung thu đậu đỏ, bánh quai chèo mật ong! Vẫn chọn những món mọi người thích ăn mà không quá nổi bật.
Khi làm kẹo, Kha Mỹ Ngu mua một ít tinh dầu thực phẩm tự nhiên trong không gian, thay phiên sai khiến mấy anh trai làm lao động, nấu nước đường, kéo nước đường xoắn, sau đó là ghép chữ, kéo dài, cắt...
Toàn bộ quá trình cũng cần điều chỉnh nhiệt độ, tuy tốn thời gian và công sức, nhưng nhìn những viên kẹo nhỏ có chữ viết đậm chất lễ cưới hay hoa văn đẹp mắt, mọi người vừa vui mừng vừa ngạc nhiên.
Có chữ song hỉ, có chữ trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử, có hình táo, lựu, nho...
Ngoài ra, Kha Mỹ Ngu còn cùng chị dâu nhỏ làm kẹo lạc, kẹo hoa quả, kẹo dẻo, hơn nữa còn có kẹo tổ ong đặc biệt!
Ba ngày trước khi tới mùng 9, Kha Mỹ Ngu lén cho Tần Nguyên Cửu, ông Tiết và bà Triệu uống sữa có thêm chút thành phần khác vào buổi tối, sau khi bọn họ ngủ say, cô thay bộ đồ xám xịt, bịt mặt, lặng lẽ nhảy ra cửa sổ, chạy về ngọn núi phía sau.
Tần Nguyên Cửu nhẹ nhàng mở mắt ra, bất lực thở dài, vợ anh có năng lực như vậy, cảm thấy đàn ông trong nhà hơi vô dụng...
Anh nhanh chóng đứng dậy thay quần áo, đi theo sau cô vợ nhỏ như một cái bóng.
Kha Mỹ Ngu đã lâu không đến núi sau.
Cô kiểm tra tình hình sau núi như thường lệ, bởi vì trời lạnh nên số lượng động vật không thay đổi nhiều, tuy nhiên có một số động vật động dục và giao phối vào cuối thu đầu đông nên có đã có vài con lợn rừng có con trong bụng.
Thời gian mang thai của lợn rừng chỉ có bốn tháng, một thai có thể đẻ từ bốn đến mười hai con, hơn nữa trong thời kỳ sinh sản mạnh mẽ, lợn cái có thể sinh hai thai trong một năm!
Kha Mỹ Ngu nghĩ tới mình còn một tháng nữa là khai giảng, danh tiếng của “phúc bảo” vang dội quá cũng không tốt, hơn nữa có thể sẽ thánh mỹ ân đấu lúa thù*, cho nên khi cô làm nên chuyện lớn thì sẽ dừng lại hoàn toàn.
*Thánh mỹ ân đấu lúa thù: có nghĩa là nếu bạn giúp đỡ ai đó một chút trong lúc khó khăn, họ sẽ biết ơn bạn. Nhưng nếu bạn giúp đỡ ai đó quá nhiều và khiến họ bị lệ thuộc, một khi ngừng giúp đỡ, họ sẽ trở nên ghen tị.
Vì vậy cô đã để mắt tới đàn lợn rừng lớn nhất ở phía sau núi, gồm có 37 con!
Việc tiêu diệt một đàn lợn rừng như vậy sẽ khiến phạm vi hoạt động của các đàn lợn rừng khác trên núi sẽ thưa thớt đi, mối đe dọa đối với cư dân dưới núi có thể sẽ bớt đi vài phần.
Còn chưa ra tay, Kha Mỹ Ngu cảm nhận được sự khác thường ở phía sau.
Đôi mắt cô sắc bén, nhảy một phát lên cây, lúc này mới phát hiện ra thứ đi tới là một con sói vua có vệt trắng trên đỉnh đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-127.html.]
Kha Mỹ Ngu vui vẻ, nhảy xuống, vẫy tay với con sói rồi cười ha ha: “Tuyết Bảo Nhi, không lẽ mày cố ý tới đây tìm tao sao?"
Tuyết Bảo Nhi chỉ nhận linh đan của cô một lần, nhưng nó lại thực sự gật đầu, nhe răng cười.
“Mày, mày có thể nghe hiểu lời nói của tao sao?” Kha Mỹ Ngu sửng sốt, chần chờ hỏi.
Tuyết Bảo Nhi liên tục gật đầu hai cái, khẽ rên rỉ rồi quay đầu, vặn eo, vẫy đuôi cọ cọ vào chân cô, sau đó nghiêng đầu mê hoặc nhìn về phía đàn lợn rừng cách đó không xa.
Bởi vì một người một sói nằm ở hướng thượng phong, cho nên đàn heo rừng ngủ say cũng không phát hiện nguy hiểm.
Kha Mỹ Ngu nghĩ nếu trên đời này có tu sĩ và hồ tiên tồn tại, thì vua sói đã ăn linh thú đan có thể nghe hiểu tiếng người cũng chẳng có gì lạ.
Cô mỉm cười nhét cho nó viên linh thú đan, nhỏ giọng lải nhải nói ra dự định của mình, hơi nhíu mày hỏi: “Săn những con lợn rừng này rất dễ, nhưng phải làm thế nào để chúng xuất hiện một cách tự nhiên trước mặt dân làng?”
Cũng không thể để đám lợn kẹt trong khe đá lần nữa đúng chứ?
Kha Mỹ Ngu còn chưa nghĩ ra biện pháp nào hay thì Tuyết Bảo Nhi đã chạy đến một vùng đất cao, ngẩng cổ kêu một tiếng hú dài mạnh mẽ của sói.
Không bao lâu sau liền có rất nhiều sói đáp lại chạy về phía này.
Các loài thú nhỏ và đám chim chóc đều sợ hãi bỏ chạy, mang theo tiếng xào xạc của cây cỏ.
Lúc này đàn lợn rừng cũng bị kinh hãi mà va vào nhau loạn lên trong đêm tối, hơn nữa còn bị đàn sói đuổi theo về một hướng.
Kha Mỹ Ngu tò mò nhảy lên ngọn cây, đi theo bầy sói lên núi.
Ngu Bảo Nhi triệu tập trên dưới trăm con sói tới, bọn chúng đều là những thợ săn cao tay dạn dày kinh nghiệm, vô cùng có kỹ năng, chúng không xa, không gần lùa đàn lợn rừng lại.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đàn lợn rừng thân mình to lớn, răng lợi sắc bén, cái mũi vô cùng chắc khỏe, mạnh mẽ, trên người còn phủ lớp lông cứng như những cây kim dựng đứng.
Dù cho động vật ăn thịt hung hăng như hổ cũng không dám cứng đối cứng với bầy lợn rừng.
Có điều lần này số lượng của đàn sói rất nhiều, hai ba con sói có thể đấu với một con lợn rừng, bầy lợn rừng được coi là thông minh kia cũng chỉ có thể tản ra thành từng nhóm rồi điên cuồng chạy vào rừng.
Kha Mỹ Ngu đuổi theo, nhận ra ý đồ của đàn sói, quả nhiên tiếng lợn rừng kêu gào chọc thủng cả trời, đám lợn rừng đã bị dồn sát đến vách núi.
Tốc độ chạy của bầy lợn rừng rất nhanh, lại không có chuẩn bị tâm lý, không kịp phanh lại, do quán tính khổng lồ, chúng lao xuống vách núi.
Lúc Kha Mỹ Ngu tới vách núi, hàng trăm con sói yên lặng, oai phong ngồi thành hàng giống như chào đón nữ hoàng, vừa thành kính lại vừa kính nể.
Cô không nhịn được sải bước những bước chân cha mẹ cũng không nhận ra, đi như đi trên sàn catwalk.
Bên vách núi gió mạnh càn quét, Kha Mỹ Ngu dùng ý thức thăm dò bên dưới.
Vách núi không cao lắm, chỉ khoảng hai trăm mét nhưng bên dưới là rừng trúc rậm rạp, từng con lợn rừng rơi từ trên này xuống, bất kể là to hay nhỏ thì đều bị kẹt lại giữa những cây trúc to, lên không được xuống cũng chẳng xong.
Thấy thế, Kha Mỹ Ngu thích thú, lần trước là “lợn rừng mọc ra từ kẽ đá”, lần này là “từ trên trời rơi xuống” nhỉ?
Cô dò xét đường xuống xung quanh, phát hiện thung lũng cách thôn Lạc Phượng không xa lắm nhưng lại ở giữa một mảnh rừng rậm rạp, vì thế người ở thưa thớt, dọc đường toàn là cây khô cao nửa thân người.
Trong lòng Kha Mỹ Ngu nảy suy nghĩ, sau đó cô vui vẻ xoa đầu Tuyết Bảo Nhi: “Cảm ơn mày nhé Tuyết Bảo Nhi, cảm ơn các anh chị em của mày luôn.”