Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 138

Cập nhật lúc: 2024-10-31 11:29:14
Lượt xem: 43

Kha Mỹ Ngu luồn lách qua đám người như con cá nhỏ, cô chen tới cạnh Tần Nguyên Cửu.

“Đồng chí Tiểu Tần có bản lĩnh ghê gớm, trong thành phố đều truyền tai nhau nói một mình cậu nuôi sống cả cái thôn này.”

Một bác gái cười lộ răng vàng, nói vừa nhanh vừa lớn tiếng: “Đều là người tài đến từ thủ đô, đúng là không giống chúng ta.”

“Nhưng mà cậu ở vùng hẻo lánh này lâu như thế, đúng là khiến cậu chịu ấm ức rồi, kể cả sau này lên tỉnh học, tốt nghiệp xong còn không phải vẫn cần đối mặt với chuyện phân công việc sao?”

“Thanh niên không có ô dù, đi đến đâu cũng bị bài xích. Nghe nói cậu học ngành khoa học máy tính, cái này có liên quan đến thông tấn sao? Đây là đồng chí Tả Nghệ Hàm, vừa nghe tên đã biết là thanh niên văn nghệ!”

Bà ta đẩy cô gái tết hai b.í.m tóc, mặc áo khoác trắng, áo len hồng nhạt, khuôn mặt xinh đẹp lên trước: “Cô ấy cũng đến đại học Bách khoa trên tỉnh học, mấy người vừa là đồng hương, vừa là bạn học, có thể cùng nhau học tập.”

“Con gái bên ngoài dễ bị bắt nạt, có đồng chí Tần ở đó, cha mẹ cô ấy cũng yên tâm hơn.”

Tần Nguyên Cửu lạnh lùng, mất kiên nhẫn định rời đi nhưng anh phát hiện ra quả pháo nhỏ đang xông tới bên mình, thế là anh lập tức dừng chân, cúi đầu, đôi mắt chứa ý cười.

Nhưng từ góc nhìn của người khác, anh đang động lòng rồi.

Người đàn bà trung niên tóc ngắn, mặc áo khoác vàng lộ ra nụ cười kênh kiệu: “Uông Uông nhà tôi xinh đẹp, yếu đuối, nhưng tấm lòng con bé thiện lương, đơn thuần, được người trong nhà bảo vệ quá tốt, nếu như đồng chí Tiểu Tần giúp đỡ trông nom, tôi với ông Tả mới có thể yên tâm.

Có lẽ cậu không biết chúng tôi nhưng ông Tả nhà tôi là thành viên chủ chốt trong bưu điện huyện, hai năm nữa sẽ được điều lên tỉnh, đến lúc đó có thể sắp xếp cho hai người một công việc nhàn nhã.”

Tả Nghệ Hàm ngước mắt lên, bắt bẻ Tần Nguyên Cửu từ trên xuống dưới.

Thái độ kiêu ngạo ban đầu cũng dần thay đổi, cô ta càng nhìn lại càng hài lòng.

Tần Nguyên Cửu vốn đã đẹp trai mà khí chất của anh lại lạnh lùng, xa cách, hơn nữa anh cao lớn, mặc quần áo thì gầy mà cởi ra sẽ thấy thịt, điểm nào cũng vượt qua tưởng tượng của người khác.

Khuôn mặt Tả Nghệ Hàm dần đỏ ửng, sáng rực lên, đầy vẻ mong chờ nhộn nhạo.

Đột nhiên một cô gái xinh đẹp đến khó tin chắn ánh mắt cô ta.

Sắc trời còn tối, tầm nhìn của mọi người không thể sánh với Kha Mỹ Ngu, Tần Nguyên Cửu, Đào Vũ Sương và đám anh trai được em gái nuôi nấng của nhà họ Kha, chỉ có thể nhìn thấy người xung quanh.

Thế nên họ không phát hiện ra Kha Mỹ Ngu đang nấp sau đám người.

“Cô, cô là ai?” Tả Nghệ Hàm ưỡn ngực, giận dữ hỏi.

Khó khăn lắm cô ta mới nhìn trúng người đàn ông này, kết quả lại nhảy ra một kẻ chắn đường!

Dù cho người tới đẹp đến khó tin, còn đẹp hơn cả ngôi sao trên ti vi nhưng Tả Nghệ Hàm vẫn không luống cuống, ai bảo cha cô ta là chủ nhiệm bưu điện huyện, chỉ có người khác nịnh bợ cô ta chứ.

“Đây là con gái nhà ai đây, sao lại không biết xấu hổ chạy tới trước mặt đàn ông thế này?” Bà cô răng vàng thấy bà Tả nhíu mày thì vội tiến lên nói giúp, cái miệng kia không thèm che giấu gì mà cứ oang oang lên.

Những người xung quanh không nhịn được quay qua nhìn, chỉ thấy một đôi nam nữ có tướng mạo vô cùng xuất chúng, thế là ngọn lửa hóng hớt bùng cháy lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-138.html.]

Kha Mỹ Ngu tức đến bật cười: “Bà cô này, trước khi nói tôi, bà có thể ngó lại cô gái tốt bên cạnh mình không? Nếu bà biết Tần Nguyên Cửu là đồng chí Tần có bản lĩnh từ thủ đô tới, lẽ nào bà không nghe ngóng xem anh ấy đã cưới vợ hay chưa sao?

Con gái thành phố thiếu đàn ông, đến cả trai đã cưới vợ dưới thôn cũng không buông tha à?”

Tả Nghệ Hàm tức đến đỏ mặt, mặc kệ mẹ đang lôi kéo, cô ta trực tiếp giận đùng đùng nói: “Tôi biết, thế thì sao nào?”

“Đồng chí Tần chỉ tạm thời bị đày xuống thôn Lạc Phượng thôi, anh ấy có bản lĩnh, lại đến từ thủ đô, cô cho rằng anh ấy thật lòng thật dạ muốn cưới vợ nông thôn à? Đoán chừng anh ấy bị người trong thôn ép cưới ấy chứ.

Ha, xinh đẹp thì đã sao, còn không phải là thôn nữ có tí vận may mới có thể học đại học sao, làm thế nào cũng không che giấu được cái học vấn cấp hai cùng mùi đất tanh trên người!”

Theo như cô ta thấy, người đẹp thì có thể đẹp đến mức nào, trong thiên hạ này, trước mắt, người như người này chẳng được bao nhiêu.

Ngoại trừ thứ này ra, Tả Nghệ Hàm cô ta cũng không kém cạnh gì, cô ta đẹp từ bé đến lớn.

Cô ta không tin người đàn ông này sẽ từ bỏ, không cần tiền đồ rộng mở, nhất là đàn ông đến từ nơi như thủ đô, dã tâm rất lớn, sao có thể cam tâm cưới một người phụ nữ dưới nông thôn chứ?

Làm việc trong bưu điện, kể cả ở thủ đô cũng là công việc béo bở, có thể nói đến tỉnh thành rồi, cô ta cũng có thể dựa vào cha mình để nhận đãi ngộ được mọi người nâng niu.

Càng huống chi bây giờ cô ta chủ động vươn cành ô liu.

Kha Mỹ Ngu chỉ mũi mình, đắc ý gõ má: “Ồ, ngại quá, tôi chính là bà Tần chỉ có học vấn cấp hai và mùi đất tanh không che nổi mà cô nói đó! Nhưng mà cô để mọi người đánh giá xem bây giờ ai tanh mùi đất hơn?”

Tất cả mọi người trợn tròn mắt, suy cho cùng lúc đầu người muốn đến xem hôn lễ của nhà họ Kha và nhà họ Lý chỉ là số ít, trong hàng xóm ngồi xe kéo tới đây cũng mang theo người nhà.

Bọn họ thấy gương mặt trắng nõn, mềm mại như có thể véo ra nước của Kha Mỹ Ngu rồi lại nhìn Tả Nghệ Hàm mệt mỏi, mặt bị gió lạnh thổi tái đi, gần như ai cũng có thể cho ra đáp án.

Nhưng họ nào dám không nể mặt người thành phố, thế là mọi người cùng tỏ vẻ không nhìn, không nghe thấy.

Tả Nghệ Hàm đắc ý nhướn mày: “Thôn nữ à, trên thế giới này, vẻ đẹp là thứ không đáng giá nhất!

Nếu hôm nay đồng chí Tần vì ngoại hình mà chọn cô, đợi sau này lúc cô nhan sắc phai tàn rồi, anh ấy vẫn sẽ chọn cô gái nhỏ mặt hoa da phấn.”

Kha Mỹ Ngu cười lạnh, không thể nào, trùm phản diện trong tiểu thuyết luôn độc thân, con cá chép nhỏ là cô đây đã phá vỡ cục diện đó.

“Trả lại câu nói đó cho cô đấy, nếu như hôm nay đồng chí Tần vì quyền thế mà chọn cô, đợi khi anh ấy lên tỉnh rồi, gặp được sự giúp đỡ lớn hơn, cô cũng sẽ trở thành đồ bỏ!”

Tần Nguyên Cửu không nghe tiếp được nữa, anh trực tiếp kéo người về cạnh mình, bất lực trừng cô: “Nói năng cho đàng hoàng!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tả Nghệ Hàm kích động, hếch cằm lên đến mức sắp ngang bằng chóp mũi: “Nhìn thấy chưa, mẹ tôi chỉ hơi để lộ ra tin cha tôi là ai thôi, đồng chí Tần đã đứng cùng chiến tuyến với tôi rồi.”

Tần Nguyên Cửu lạnh lùng lườm cô ta rồi cúi đầu, kéo lại cổ áo cho Kha Mỹ Ngu: “Anh không quan tâm em đấu khẩu, vả mặt người khác thế nào nhưng không được lôi anh vào, cũng không được lấy anh làm giả thiết.

Chuyện này sẽ không xảy ra, Tần Nguyên Cửu anh kiếp này, kiếp sau và đời đời kiếp kiếp về sau nữa sẽ chỉ cưới một mình Kha Mỹ Ngu em làm vợ!”

Kha Mỹ Ngu ngẩn ra nhìn anh.

Cô không biết trong câu nói này của Tần Nguyên Cửu có mấy phần là thật hay anh chỉ đơn thuần làm ra vẻ trước mặt mọi người, nhưng không thể không nói, trong lòng cô vẫn vô cùng rung động.

Đời đời kiếp kiếp, anh không giống như đang nói ra những lời ba hoa nhưng nếu như anh nghiêm túc, Kha Mỹ Ngu nghĩ tới hai người mới quen biết nhau có hai tháng, có thể có bao nhiêu tình cảm đây, sao có thể thăng cấp lên đến trình độ đến c.h.ế.t không rời được?

Loading...