Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 141

Cập nhật lúc: 2024-10-31 11:29:18
Lượt xem: 54

Đám phụ nữ trong phòng, nhất là Cảnh Tiểu Thanh vừa bắt nạt người kia bị dọa run lẩy bẩy, hận không thể dán chặt lên bức tường, trở thành phông nền.

Lý Quyên Mai cũng bị cảnh tượng này làm kinh hãi, sau đó cô ấy cúi đầu, mím môi cười rồi lắc đầu: “Em gái, bây giờ không sao rồi.”

Kha Mỹ Ngu lại hung dữ nhìn một vòng, vung tay, đám anh ruột, anh họ nội, anh họ ngoại, anh trai hàng xóm và anh trai mưa đều đồng loạt lui ra.

Cô cười nói: “Vừa rồi tôi nghe có người nói anh trai tôi không mong chị dâu sinh con? Chậc chậc, rốt cuộc là người đàn ông vô năng thế nào mới phải dựa vào bụng phụ nữ chứ?

Nhìn xem nhà tôi dương thịnh âm suy là vì gen quá mạnh, tôi sợ đến lúc đó chị dâu tôi sẽ bị mệt.”

Mấy cô gái bị dọa đều đần ra sau đó gật đầu, đúng thế, một đám đàn ông đáng sợ thật đấy.

Cảnh Tiểu Thanh hận nghiến chặt răng, tốt xấu gì cũng biết nên tem tém lại khi ở địa bàn của người khác.

Nhà học Kha có to hơn nữa cũng không chứa đủ hàng xóm và họ hàng nhà họ Lý ngồi đầy mấy xe kéo đến xem chuyện vui.

Có điều họ cũng đã có chuẩn bị, họ mượn sân hàng xóm xung quanh, ngõ nhỏ trước cửa cũng được quét dọn sạch sẽ, bày biện bàn ghế trước đó hai ngày để chờ đón khách.

Có lời cầu nguyện của Kha Mỹ Ngu, trời dần sáng lên, ánh nắng chói lọi, gió Bắc tạm nghỉ ngơi, mọi người đứng trong sân cũng không thấy lạnh, thậm chí còn có cảm giác hạnh phúc vì được tắm trong ánh nắng.

Trong phòng bếp nhà họ Kha đang bận rộn.

Hôm nay mẹ Kha là mẹ chồng, không có chuyện mẹ chồng lại ở trong bếp cầm muôi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Có điều trước đó Kha Mỹ Ngu và mẹ Kha đã chuẩn bị ba bữa đãi khách trong hôn lễ, còn mời mấy thím nhanh nhẹn, làm ăn sạch sẽ trong thôn nữa, các thím tới đều do mẹ Kha đích thân chỉ huy, để mọi người có thể làm ra món ăn có đủ cả sắc, hương, vị.

Lúc này mì đãi khách đã bắt đầu được bưng lên hết bát này đến bát khác.

Mì cán tay dai dai, bên trên còn có nửa quả trứng muối, lòng đỏ trứng mềm mịn mặn thơm, vị của lòng trắng trứng mới cứng mặn nhạt vừa đủ, mấy miếng lạp xưởng quét dầu, chao đỏ với dưa muối, lại thêm cải thảo thơm mềm ngon miệng.

Trong thành phố cũng rất hiếm khi được ăn tiệc đãi khách, lần này nhà họ Kha đã bỏ hết vốn liếng, dùng sạch tất cả trứng vịt muối tích trữ được.

Ăn sáng xong, những người lớn tuổi chủ trì lễ cưới chỉ đạo người trẻ trong nhà dọn bàn ghế ra, sau đó ngay ngắn ngồi xuống, trải tờ giấy đỏ ra, chấm bút lông vào mực.

Một cậu thiếu niên mười mấy tuổi rung đùi đắc ý, bắt đầu hát: “Ông nội nhà trai tặng mười đồng, bà nội nhà trai tặng một cây nhân sâm trăm tuổi, bác cả nhà trai tặng mười cân thịt, năm đồng tiền, một giỏ trứng vịt, mười con cá chép…”

Mọi người trong gia đình tặng quà trong khả năng có thể, tiêu chuẩn cũng không thua kém gì so với người thành phố.

Sau khi ông bà nội ngoại và họ hàng Kha Nguyên Đại tặng quà cưới xong liền đến nhà hàng xóm trong thôn.

Người thành phố nhìn một đống giỏ nặng trĩu, khuôn mặt dân làng tràn đầy tươi cười, trong lòng dâng lên một loại dự cảm không tốt.

Đúng như dự đoán, xếp hàng đằng trước chính là người đàn ông nhà bên, đứng thẳng tắp, trước khi tặng quà liền liếc mắt nhìn người thành phố, mở tấm vải trên giỏ ra, giọng nói to lớn vang dội:

“Nguyên Đại trưởng thành sắp cưới vợ, người làm chú như tôi nhất định phải tặng quà thật hậu hĩnh!

Năm cân thịt, năm hào tiền, hai mươi quả trứng và một giỏ tôm!”

Sau khi đăng ký xong, người tiếp theo hơi nâng cằm bước tới, nói vài câu trịnh trọng về lễ vật của mình: “Ba cân thịt, năm hào tiền, hai bộ da thỏ, một vò rượu cao lương…

Sắc mặt của người thành phố càng ngày càng khó coi, họ nhìn từng hộ gia đình trong thôn Lạc Phượng tới nhà họ Kha tặng quà, hơn nữa mỗi người đều mang theo một phần thịt, còn nặng hơn hai ký, ngoài ra còn có không ít thứ hiếm lạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-141.html.]

Vấn đề là, mỗi lần đọc là một lần người tặng quà, những người xung quanh lại bắt đầu vỗ tay vang dội, còn đồng thanh nói tốt, như thể đang chế nhạo người thành phố.

Mấy ông lão đồng thời ghi chép lại nên tốc độ khách khứa đăng ký tặng quà rất nhanh, ăn sáng xong chỉ chưa đầy một tiếng, người trong thôn đã đăng ký tặng quà xong.

Sau đó đến họ hàng và bạn bè thân thiết của nhà họ Lý, bọn họ cũng đã chờ đợi lâu, lễ vật lần này tặng cho cô dâu rất phong phú hào phóng, để lấy thể diện cho nhà họ Kha và nhà họ Lý.

Sau đó, mọi người chuyển sự chú ý sang nhóm khách quý trong thành phố đang muốn ẩn mình.

Lúc này sở trưởng Triệu đã tiến lên một bước, lấy một mảnh giấy đầy chữ ký và dấu tay từ trong túi ra.

"Các bạn trong thành phố, tôi nghĩ tất cả mọi người đều là người trưởng thành, những gì các bạn nói chỉ là bát nước đổ đi, không có đạo lý thu hồi.

Chỉ là một trò đùa vô hại thôi, xin đừng làm tổn hại mối quan hệ tốt đẹp của mọi người, phá hủy một cuộc hôn nhân tốt đẹp.”

Vừa nói, ông ấy vừa đưa tờ giấy cho người bên cạnh.

"Sở trưởng Triệu, chúng tôi đều hiểu những nguyên tắc này, không phải chỉ là tặng Lý Quyên Mai mười đồng thôi sao. Chúng ta đã là hàng xóm mấy chục năm, Lý Quyên Mai cũng là người mà chúng tôi nhìn đến khi lớn lên, tặng một phần quà tặng hậu hĩnh, chúng tôi cũng rất vui mừng.”

Vừa nói, người đàn ông vừa cực kỳ sảng khoái móc mười đồng tiền trong túi ra rồi đập mạnh xuống bàn.

"Được, đồng chí nhỏ, cậu tên là gì?" Cụ ông cầm lấy tiền, sờ soạng một hồi, sau khi xác nhận là tiền thật, liền chấm bút lông vào mực, dò hỏi.

“Thưa ông, ông không cần viết tên tôi, lúc trước chúng ta đã nói, tiền này không phải là quà, hai vợ chồng bọn họ không cần phải ghi sổ sách rồi trả lại.”

Nhưng người đàn ông quay lại nhìn sở trưởng Triệu: "Sở trưởng Triệu, tôi có thể gạch bỏ chữ ký và dấu tay của mình được không?"

Sở trưởng Triệu gật đầu, lấy một cây bút máy từ trong túi áo n.g.ự.c ra, gạch tên người đó.

Có người này dẫn đầu, những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, chán nản xếp hàng rồi lần lượt móc mười đồng trong túi ra. Một số người không mang theo, xấu hổ đi mượn người quen.

Lúc này họ vô cùng hối hận, chính bọn họ lại phải gây khó dễ với tiền làm gì?

Mười đồng tiền đó, gần như là một phần tư, một phần năm tiền lương!

Hiện giờ bọn họ lại phải tặng cho nhà họ Kha và nhà họ Lý, không đúng, quà cưới còn có thể được tặng trở về. Bọn họ đây là có đi mà không có về!

Sớm biết ngàn vàng khó mua, đúng là đã dạy cho bọn họ một bài học sâu sắc.

Sau này dù cho có gì náo nhiệt thì cũng không nên nói đến chuyện tiền bạc, suy cho cùng có thể đặt cược đồng nghĩa với việc mỗi người đều có cơ hội thắng! Không ai là kẻ ngốc cả.

Trong lòng nhóm người thành phố lấy m.á.u tặng quà, âm thầm quyết định lát nữa nhất định phải ăn thêm nhiều chút để lấy lại vốn.

Lúc này, đồ ăn gần như đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Tất cả mọi người vô cùng náo nhiệt ngồi quanh bàn.

Bàn được thôn ủy cho mượn, từ sau khi kết thúc bữa cơm tập thể, chỉ có thời điểm ngày mùa xuân hạ thu bận rộn, làng mới mở nhà ăn để tiết kiệm thời gian.

Vì có sáu chiếc máy kéo chở đầy khách từ thành phố đến tham dự nên nhà họ Kha đã mượn bàn ghế tương đối đầy đủ, không có đến trăm bàn thì cũng phải đến hàng chục chiếc!

Đầu tiên là sáu món khai vị như đậu phộng rang muối, cá chiên giòn, nộm củ sen, thỏ cay, cải trắng muối chua, đậu hũ trứng bắc thảo và sáu đĩa đồ ăn nhẹ gồm bánh phật thủ trà xanh, bánh bí đỏ, bánh đào giòn, bỏng gạo, bỏng ngô và trái cây màu đỏ.

Những món ăn này đều được chế biến bằng nguyên liệu từ chính quê nhà và phía sau núi, các món ăn nhìn có vẻ bình thường nhưng Kha Mỹ Ngu rất chú trọng về hương vị, màu sắc và cách trình bày món ăn, khiến người ta có cảm giác như thưởng thức một bữa tiệc thịnh soạn cho cả năm giác quan.

Loading...