Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 143

Cập nhật lúc: 2024-10-31 11:29:21
Lượt xem: 44

“Chủ nhiệm Lý, sao lại là tam hỉ?”

Con gái lấy chồng là chuyện vui thứ nhất, chủ nhiệm Lý thăng chức là chuyện vui thứ hai, nhưng chuyện vui thứ ba ở đâu?

Lúc này Lý Quốc Thắng đỡ Đông Nhị Mạch đi tới, cười nói: “Đông Mạch nhà chúng tôi mang thai. Tháng đã kiểm tra ra, vốn định chờ ba tháng mới nói cho mọi người biết, nhưng chuyện vui quá nhiều, thông báo cùng nhau để mọi người cùng vui."

Hàng xóm của khu nhà muốn nói, họ không vui chút nào!

Nhà họ Lý vốn là một tồn tại đáng ghen tị, vấn đề duy nhất là thiếu người thừa kế, Lý Quốc Thắng kết hôn mấy năm cũng không có tin tức gì. Mà Lý Quyên Mai mới mười chín tuổi, còn chưa có đối tượng.

Bây giờ thì tốt rồi, nhà họ Lý đã hoàn toàn phát đạt, khó có thể tìm được một điểm nào đó để người ta có thể tìm được sự cân bằng tâm lý!

Không ngờ, bọn họ bỏ ra mười đồng tiền, chen chúc trên máy kéo, một đường xóc nảy đến xem náo nhiệt, nhưng trái tim suýt chút nữa bị đ.â.m thành lỗ thủng...

Niềm an ủi duy nhất của họ là tiệc cưới rất cao cấp, ở khách sạn quốc doanh cũng phải tốn từ 3 đến 5 đồng, hơn nữa còn thêm một giỏ tre nhỏ đựng đồ ăn nhẹ và kẹo trị giá mấy đồng tiền nữa, miễn cưỡng cũng có thể lấy lại bảy, tám phần.

Tim rất đau, đến nỗi ngay khi tiệc cưới kết thúc, bọn họ liền lên năm chiếc máy kéo trở về trong gió lạnh.

Đặc biệt là nhà họ Cảnh, hôm nay bọn họ vốn vui vẻ càn rỡ mà tới nhưng lại chán nản trở về với khuôn mặt ghen tị tái mét và đôi mắt đỏ hoe.

Đám người vừa đi, chỉ còn lại họ hàng và bạn bè thân thiết.

Mọi người không khỏi lại chân thành chúc mừng nhà họ Lý.

Dù Đông Nhị Mạch sinh con trai hay con gái, phụ nữ có thai chỉ cần thoải mái thì về sau con cái chắc chắn là một đứa lại tiếp một đứa.

Nhà họ Lý thực sự biết ơn Kha Mỹ Ngu, nếu không có cô, có lẽ Đông Nhị Mạch vì bị kẻ xấu nguyền rủa mà cả đời không thể có con, mà với tình cảm của Lý Quốc Thắng dành cho cô ấy cùng với sự hiền lành của hai vợ chồng nhà họ Lý, chắc chắn sẽ không vứt bỏ cô ấy.

Nhưng tính tình Đông Nhị Mạch quật cường, không chừng sẽ ép Lý Quốc Thẳng phải ly hôn với cô ấy.

Hoặc, tuy rằng người một nhà bọn họ kiên cường bên nhau nhưng lời đồn đại vô căn cứ ở quê nhà, cùng với sự hâm mộ với những gia đình có con khác, sẽ rất tiếc nuối.

Trong mắt nhà họ Lý, Kha Mỹ Ngu chính là cứu tinh của bọn họ!

Tục ngữ có câu, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, nhà họ Lý cũng không ngoại lệ, gia đình càng hạnh phúc thì khuyết điểm duy nhất càng dễ bị làm nổi bật.

Mẹ Lý và Đông Nhị Mạch, mỗi người nắm một tay Kha Mỹ Ngu, đôi mắt hơi đỏ tràn đầy lòng cảm kích nhìn cô nhưng lại nói không lên lời.

Chủ nhiệm Lý trịnh trọng khom lưng với cô.

Kha Mỹ Ngu vội vàng né tránh, xua tay nói: “Chú Lý, chú làm gì vậy?

Cho dù đồng chí Đông Nhị Mạch không phải người nhà chị dâu cháu, mà chỉ là một cô gái bình thường không thể có con, cháu cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn nếu có thể giúp đỡ đâu.”

Chủ nhiệm Lý cười nói: “Chỉ cần cháu là bác sĩ thì cháu chắc chắn xứng đáng nhận được!

Chuyện của người thân là chuyện của người thân, chuyện này khác, ân tình giúp có con nối dõi đối với nhà họ Lý bọn chú còn to hơn trời.”

Kha Mỹ Ngu nhấp môi cười: “Chỉ cần chị dâu cả và anh cả của cháu hạnh phúc, bạc đầu đến già là cháu vui lắm rồi.”

Lý Quyên Mai đi ra từ trong phòng, nhìn thoáng qua Kha Nguyên Đại trước, sau đó liền nghiêm túc nói với Kha Mỹ Ngu: “Đồng chí Kha Mỹ Ngu, ân tình của em và Kha Nguyên Đại đối với chị nặng như núi. Sau này em chính là em của chị, mà chị và đồng chí Kha Nguyên Đại sẽ sống thật hạnh phúc với nhau giống anh và chị dâu của chị, sẽ nắm lấy tay nhau dù có khó khăn đến nhường nào!”

Kha Nguyên Đại cũng vội vàng tỏ thái độ: “Đồng chí Lý Quyên Mai, Kha Nguyên Đại anh nhất định sẽ đối xử với em thật tối, tuyệt không hai lòng!”

Bạn bè thân thích nhìn bọn họ tới tấp cảm ơn nhau, anh thề em thề với nhau, cảm thấy buồn cười nhưng cũng vô cùng hâm mộ.

“Đúng rồi, chúng tôi còn mời một vị nhiếp ảnh gia có tiếng trong giới đến đấy.” Tần Nguyên Cửu đúng lúc lên tiếng, cười nói: “Chúng ta nhân lúc thời tiết tốt chụp mấy tấm đi!”

Mọi người nghe xong hứng thú vô cùng, nhao nhao sửa sang lại quần áo của mình.

Tần Nguyên Cửu thường xuyên giúp đỡ cục công an phá án, không cần biết có phải ở trấn Hóa Nguyên hay không, chỉ cần trình báo đến tay cục trưởng Triệu thì chắc chắn ông ấy sẽ giúp.

Vào lần đầu anh giúp bọn họ, liền rất thoải mái hào phóng mà tỏ vẻ bản thân có thu phí phục vụ.

Cục trưởng Triệu tuy là một cựu chiến sĩ, nhưng ông ấy đã sớm nhìn thấu các đạo lý đối nhân xử thế trong mười mấy năm ngồi trên chức vụ này rồi, vì vậy ông ấy cảm thấy Tần Nguyên Cửu như vậy khá tốt.

Có rất ít người biết bản thân mình muốn gì khi còn đang ở độ tuổi đó.

Người có thể vĩ đại, nhưng khi nhu cầu về sinh lý lẫn tinh thần không được thỏa mãn thì lấy đâu ra động lực cũng như tiền đề để nắm được phần thắng?

Hơn nữa, từ trước đến nay cục công an luôn treo thưởng cho mỗi nhiệm vụ, điều này có nghĩa là gì?

Điều này đã thể hiện rõ ý của các lãnh đạo cấp trên, nếu muốn ngựa chạy thì phải cho nó ăn cỏ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-143.html.]

Tần Nguyên Cửu cũng không phải là người có lòng tham, anh chỉ là dựa theo quy định tiêu chuẩn kiếm lấy đoạt được mà thôi.

Đây giống như một cuộc giao dịch theo nhu cầu, nhưng các đồng chí ở cục công an lại nhờ vào khả năng phá án thần tốc của Tần Nguyên Cửu mà nhận được vinh dự cũng như đủ lời khen ngợi. Bọn họ càng cảm thấy cảm kích với Tần Nguyên Cửu hơn, chắc chắn sẽ giúp đỡ anh hết mình trong khả năng.

Cục công an có số định mức cuộn phim, ít khi dùng tới nên trên cơ bản đều được chia ra cho mọi người trong cục dùng.

Tần Nguyên Cửu còn chưa nhắc tới, cục trưởng Triệu đã giúp mời một vị nhiếp ảnh gia có tiếng đến để chụp ảnh cho nhà họ Kha và nhà họ Lý.

Kha Mỹ Ngu nghe xong liền sáng mắt lên.

Đối với một cô chiêu như cô kiếp trước mà nói, gần như mỗi ngày cô chỉ ăn rồi ngủ, mua quần áo, chơi bời,... và đăng ảnh lên mạng xã hội!

Vừa làm tóc xong, cô vỗ vỗ dung nhan xinh đẹp của mình, sau đó lập tức chạy đến một du thuyền xa hoa để chụp ảnh; ngày mai liền tham gia một vũ tiệc trao giải, làm khách quý của buổi lễ, ngày kia lại đến trường đua ngựa, bãi đua xe, lễ đấu giá, chỗ nào cô cũng chụp ảnh.

Cô vẫn luôn cảm thấy tự hào về sắc đẹp tuyệt mỹ của bản thân, chụp ảnh cứ như vậy mà trở thành thói quen ăn sâu vào trong người cô!

Kha Mỹ Ngu không nhịn được cúi đầu, mình đúng là ngốc quá mà, cái gì hệ thống cũng có, sao cô không biết lấy chút đồ điện tử ra mà dùng nhỉ?

Cũng do hiện tại cô nhắm mắt là nghĩ ngay đến đồ ăn, vì vậy đã quên đi sự mỹ diệu mà đồ điện tử mang đến.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tuy đồ điện tử có thể khiến người ta sa đọa, nhưng nếu ngẫu nhiên thả lỏng chút thì cũng có thể.

Vừa nhìn giá cả của một hãng máy ảnh lâu đời, Kha Mỹ Ngu đã thấy sợ, chỉ có thể lui một bước, thôi thì mua một cái máy giá rẻ dùng tạm vậy, đợi bao giờ trả xong tiền phòng bệnh thì lúc đấy tính tiếp.

Mọi người mang hết ghế ra sân, hàng thứ nhất là mấy đứa nhỏ ngồi bệt xuống đất, hàng thứ hai là thanh niên, hàng thứ ba thì ngồi xổm, hàng thứ tư ngồi trên ghế, hàng thứ năm ngồi trên bàn, hàng thứ sáu đứng.

Đội hình khổng lồ trên dưới một trăm người tươi cười xán lạn dừng lại trong khoảnh khắc này!

Chụp xong hai tấm thì đến nhà họ Kha ra chụp ảnh gia đình, người nhà họ Lý và nhà họ Kha ra chụp chung, kế tiếp lại là nhóm vợ chồng son chụp ảnh…

Mà bất kể ai chụp ảnh, trừ các cặp vợ chồng ra cũng đều kéo Kha Mỹ Ngu và Tần Nguyên Cửu vào chụp chung như linh vật.

Tần Nguyên Cửu khó khăn lắm mới chụp xong bức ảnh cuối, cùng với Kha Mỹ Ngu tóc tai hỗn độn, bắt đầu cứng miệng vì cười quá lâu trước cửa nhà.

Mọi người vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, ông cụ Kha và ông cụ Thang chụm đầu lại, cân nhắc xem nên làm khung ảnh như thế nào, đặt ở nhà chính, sau đó nghĩ xem nên dán ảnh của mấy đứa nhỏ ở đâu.

Chính mình có năm thằng cháu trai, một đứa cháu dâu và một đứa cháu gái đang chuẩn bị học đại học ở tỉnh, chắc hẳn sau này điều kiện sẽ ngày càng tốt, đến lúc đó mấy đứa nhỏ có thể chụp ảnh thường xuyên hơn, còn hai vợ chồng già ông ấy chỉ có thể dựa vào mấy tấm ảnh cũ này để khoe khoang với hàng xóm.

Sau khi tiễn nhà họ Thang và nhà họ Lý, mẹ Kha cùng hai cô chị chồng chuẩn bị một bàn cơm tối thịnh soạn, phong phú để bày tỏ sự cảm ơn với những người đã hỗ trợ làm việc.

Khi nấu cơm, bác gái cả Kha thần bí thò đầu ra liếc bên ngoài một cái, thấy trong sân chỉ có đám trẻ nhà mình, lúc này mới hạ giọng nói: “Hôm nay là ngày lành của Nguyên Đại, bên phía chia nhà kia lại không có động tĩnh gì, mọi người nghĩ thế nào?”

Kha Mỹ Ngu cũng đang ở trong phòng bếp, lúc này cô dựa vào việc nhóm lửa để có thể quang minh chính đại ăn ké.

Tai cô dựng thẳng lên, hai mắt phát sáng hóng hớt.

Mẹ Kha bĩu môi: “Quan tâm đến bọn họ làm gì? Chia nhà rồi, bọn họ không tới đây phá đám là chúng ta đã cám ơn trời đất rồi!”

Kha Khánh Xuân oán hận nói: “Lời này không đúng đâu, Kha Khánh Thu có xích mích với Đổng Hữu Lan mà người ta còn đến. Chẳng lẽ bọn họ thật sự không coi công ơn nuôi dạy của cha mẹ ra gì à?”

“Rốt cuộc bọn họ có coi trọng tình nghĩa thôn làng không vậy? Cả thôn đều đến, mỗi bọn họ là không đến, đây là đang muốn làm mất mặt ai hả?”

Cô cả nhà họ Kha gả cho nhà họ Mạnh ở ngoại ô thị trấn.

Người đứng đầu nhà họ Mạnh từng là anh em vào sinh ra tử với ông cụ Kha, cả hai người đều có chút may mắn, có thể giải ngũ một cách lành lặn trở về nhà.

Bọn họ là anh em tốt tri âm tri kỉ, tương thân tương ái, hứa hôn con gái thành người nhà, mối thân tình này lại càng thêm thân.

Cha mẹ chồng hiền lành, cuộc sống của của cô cả Kha cũng rất suôn sẻ, sau khi lấy chồng thì bụng cũng không chịu thua kém với mẹ Kha, liên tục lòi ra ba thằng con trai nghịch ngợm và ba đứa con gái rượu, giờ đây đã thành công lên làm bà nội bà ngoại.

Mặc dù nhà họ Mạnh nằm ở ngoại ô thị trấn, nhưng lại ở hướng ngược lại với thôn Lạc Phượng, một nơi phía bắc một nơi phía nam, ở giữa phải trèo đèo lội suối, chỉ đi thôi đã mất ba bốn tiếng đồng hồ, cả đi cả về cũng phải mất bảy tám tiếng đồng hồ!

Lại cộng thêm nhà cô cả Kha nhiều việc, cơ bản chỉ có dịp tết nhất mới về được.

Cô út nhà họ Kha thì gả cho nhà họ Quý ở trấn bên cạnh, năm đó đang lúc nạn đói, nhiều người trong trấn bên cạnh đều bỏ nhà dẫn con cái đến nơi khác xin ăn để tìm cơ hội sống sót.

Ông cụ Kha là cựu chiến binh, dù bao nhiêu tuổi thì nhiệt huyết trong tim vẫn như lửa đốt lúc nào cũng cháy bỏng.

Điều này khiến ông ấy không thể thấy c.h.ế.t mà không cứu, nhưng mấy chục miệng ăn trong nhà cũng đang gào khóc đòi ăn.

Bà cụ Kha lúc nào cũng ủng hộ chồng mình bằng hành động, chưa từng có một câu phàn nàn, vậy nên khi có người đến cửa cầu cứu, bà ấy sẽ lấy vài hạt gạo nấu một nồi nước cháo lỏng, nhét thêm một miếng vỏ bánh làm từ bột mì và cám lúa mì cứng như đá có thể đánh người.

Trong nhà có nhiều đàn ông, cũng không sợ bị người ta nhớ tới.

Những người xin cơm cũng biết điều, không đòi hỏi mà chỉ đi khắp nơi xin ăn.

Loading...