Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 149
Cập nhật lúc: 2024-10-31 20:51:39
Lượt xem: 49
Kha Mỹ Ngu ngập ngừng liếc nhìn người nhà họ Quý đang tụ tập quanh phòng chính, nhìn những người nhà này, cô tò mò khẽ nói: “Cô à, cô biết đấy, cháu luôn thích xem lời người khác nói là thật.
Vậy, cháu thật sự không khách sáo đâu nha?”
Cô Kha cười gật đầu: “Không khách sáo là tốt, nếu đến nhà cô mà còn ngại, lần sau cô về nhà cha mẹ đẻ, bà nội cháu nhất định sẽ dùng chổi đuổi cô ra ngoài!
Muốn ăn gì thích nói, cô sẽ làm cho cháu ăn!”
Kha Mỹ Ngu nheo mắt cười, hơi nâng cằm, giơ hai tay ra đếm một cách nghiêm túc: “Cháu muốn ăn các loại bánh gạo nếp cô làm, bánh gạo, bánh nếp đậu đỏ, viên củ cải trộn miến…”
Kha Mỹ Ngu nói những món ăn này thực sự rất ngon, mọi người chỉ dám ăn vào dịp tết, hơn nữa lúc làm cũng rất tốn công, vấn đề nằm ở chỗ chúng tiêu tốn rất nhiều nguyên liệu!
Nếu không phải người nhà thân thuộc với nhau, người ta sẽ tưởng cô đến đây gây chuyện.
Mọi người lập tức sửng sốt, nhưng không hề cảm thấy đau lòng, ngược lại còn gật đầu nở nụ cười nuông chiều.
Đặc biệt là chú Quý vừa trốn việc: “Làm, làm, làm, lần nào ăn đồ ngon cô cháu đều nhắc tới cháu, ngắm trăng ngắm sao cũng muốn cho cháu ngắm chung. Đồ ngon để ở ngăn kéo trong phòng sắp không chứa nổi nữa rồi.
Bây giờ đang rảnh rỗi, cô cháu cũng có thời gian làm, mấy anh trai của cháu cũng có thể góp sức!”
Mối quan hệ giữa nguyên chủ và Kha Khánh Thu rất tốt, những đứa con trong phòng bốn nhà họ Kha đều xấp xỉ tuổi nhau, hơn nữa tất cả đều là con trai, vì vậy bà ấy đã có một khoảng thời gian chăm sóc cho Kha Mỹ Ngu.
Ngay cả khi đã kết hôn, thỉnh thoảng bà ấy vẫn đón cháu gái về nhà chơi.
Mặc dù nguyên chủ đã vài năm không đến đây, nhưng nhà họ Quý không hề xa cách với cô. Họ vẫn coi cô là cô bé xinh đẹp, ngoan ngoãn và dẻo miệng như xưa.
Cả nhà không hề để ý đến việc cô dính lấy đồ ngon, ngay cả cô con dâu mới cũng bất lực chấp nhận hiện thực vì bị Kha Khánh Thu tẩy não cả ngày.
Vừa dứt lời, Kha Mỹ Ngu lập tức mím môi tội nghiệp nói: "Cô út, cháu ăn chưa no, bụng vẫn còn rất đói."
Các lá bùa cô vẽ tiêu tốn rất nhiều thần thức và linh lực, không phải chỉ một hai bữa cơm là có thể bù đắp lại được.
Kha Khánh Thu vội cười nói: "Con bé này mới kết hôn được hai tháng, nhưng đã học được cách làm nũng người khác rồi.
Sao mà cô út không hiểu tâm tư của cháu được? Yên tâm đi, trong nồi có rất nhiều đồ ăn, đừng sợ thiếu!"
Kha Mỹ Ngu lần này không còn dè dặt nữa, nuốt hết thức ăn trong nồi vào bụng.
Nhà họ Quý kinh ngạc nhìn cái bụng phẳng lì của cô, nhiều thức ăn như vậy đi đâu hết rồi?
Tần Nguyên Cửu nhận thức được mọi chuyện xung quanh, cụp mắt xuống nói: "Mấy ngày nữa anh tới đón em."
Kha Mỹ Ngu gật đầu: "Ừm, ừm, đã lâu không đến đây, em muốn ở lại chơi với cô út nhiều hơn."
Ý muốn bảo anh là mấy ngày nữa rồi hãy đến.
Về phần thần thú, nhất định có quan hệ với hoàng tộc phong kiến, chắc chắn nó sẽ rất thông minh. Cô sợ nếu như thời gian quá ngắn, ngay cả khuôn mặt của thần thú cũng không nhìn thấy được, chứ đừng nói đến chuyện giải quyết vấn đề của nhà họ Quý.
Tần Nguyên Cửu liếc nhìn cô, sau đó thản nhiên lướt nhìn khắp các gian phòng của nhà họ Quý, cho dù là vẻ ngoài hay khí chất, tất cả đàn ông ở đây đều khá nổi bật.
Cũng may đây là xã hội mới, nếu không, chắc chắn Kha Mỹ Ngu đã bị cô út gả vào nhà mình từ lâu.
"Được rồi, khi nào em muốn quay về thì nhờ người vào trấn gọi điện nhé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-149.html.]
Kha Mỹ Ngu chớp mắt, thực ra cũng không cần phải phiền phức như vậy, cô có hạc giấy đưa thư mà.
Chẳng qua là nỗi cô đơn của cao nhân thế này, chỉ có chị dâu nhỏ mới có thể hiểu được.
Sau khi tiễn người đi, Kha Mỹ Ngu lấy lý do muốn tiêu cơm để tranh thủ chiều đông có nắng, đi dạo vài vòng xung quanh cùng chị dâu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Có lẽ vì ăn no, nên tinh thần cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Khuôn mặt cô trắng hồng, trên đầu có hai chiếc trâm cài, xinh đẹp như búp bê trong tranh Tết. Rất nhiều người, đặc biệt là trẻ em không nhịn được mà đuổi theo và gọi cô là chị gái xinh đẹp.
Nếu không phải mọi người sợ bị nắm thóp, tất cả đều đã gọi cô là tiên nữ rồi!
Thần thức của Kha Mỹ Ngu hiện đã bị cạn kiệt, cô không thể sử dụng ý thức của mình để nhìn lướt xung quanh, cô đành phải dùng mắt thường nhìn chằm chằm vào những điểm bất thường trong thôn.
Tục ngữ có câu, tổn thương xương cốt dưỡng trăm ngày, e rằng thời gian thần thức phục hồi cũng sẽ không quá ngắn.
Sau khi đi loanh quanh một vòng, cô không hề phát hiện ra điều gì bất thường nên chỉ có thể tản bộ đến cổng thôn nói chuyện với các cụ già.
"Cháu chào ông Hoàng, bà Trương..."
"A, Tiểu Ngu Nhi, cháu còn nhớ bà Trương của cháu sao?" Một bà lão mất một nửa chiếc răng cười hỏi.
"Đương nhiên là nhớ rồi, bà Trương từng cho cháu một đôi găng tay đỏ tuyệt đẹp làm bằng da chuột, còn rất ấm nữa. Bà nhìn xem, mùa đông nhưng tay của cháu không bị lạnh cóng, chính bà đã giúp đôi găng tay phát huy tác dụng!"
Kha Mỹ Ngu tươi cười, lấy kẹo thỏ trắng từ trong túi ra, nhét một viên vào miệng bà cụ, sau đó lại tiếp tục chia cho những người khác, thì thầm đầy bí ẩn: "Mọi người đừng từ chối, cứ xem như đây là kẹo cưới của cháu đi.
Cháu không mang theo nhiều, nếu như bị người ta nhìn thấy, cháu không có kẹo dư ra đâu."
Mấy ông bà cụ nghe vậy thì vội vàng bỏ kẹo vào túi. Tất cả đều nói nhờ có cô, họ mới có thể biết được mùi vị của kẹo sữa thỏ trắng rốt cuộc là như thế nào.
Bọn họ vất vả cả đời, đến trứng gà còn không dám ăn, chứ đừng nói đến các sản phẩm được làm từ sữa.
Trong lòng Kha Mỹ Ngu có chút xót xa, trên đời có nhiều người bất hạnh và nghèo khổ như vậy, cô có thể giúp đỡ được bao nhiêu người?
Không thể không nhắc đến sự vĩ đại của những người lãnh đạo tổ chức, bọn họ tận tụy vì nước vì dân qua nhiều thế hệ mới khiến Hạ Hoa trở nên thực sự thịnh vượng.
Đợi thêm vài năm nữa, khi gió xuân thổi qua, cuộc sống của người dân sẽ tốt hơn rất nhiều.
"Bà Trương, cháu thích nhất là nghe bà kể chuyện. Trong thôn chúng ta có chuyện gì kỳ lạ sao? Bà kể cho cháu nghe một chút được không?"
Hôm nay nắng ấm nhẹ nhàng, gió bắc cũng thỉnh thoảng thổi qua một cách lười biếng, hầu như mọi người đều đứng trước cửa thôn tắm nắng, cảm giác cả người vô cùng khoan khoái dễ chịu.
Mấy ông bà cụ lần lượt nhỏ giọng kể cho Kha Mỹ Ngu nghe một số bí mật không thể nói cho người khác biết.
Trong lúc nghe, ánh mắt Kha Mỹ Ngu hơi lóe lên, cô đã nắm được thông tin mình muốn.
"Nói mới nhớ, trong thôn chúng ta có một thanh niên trí thức sắp trở về thủ đô." Một bà cụ nhỏ giọng nói: "Cậu ta đến thôn chúng ta bảy tám năm rồi phải không?"
Khi nhắc đến người này, mọi người bắt đầu bàn tán: "Cậu ta là người thủ đô đến đây, chắc chắn phải có người nhà rồi. Nếu không sao những thanh niên tri thức khác đều không trở về thủ đô sau khi xuống nông thôn, còn cậu ta lại về?"
"Chậc chậc, ngày đầu đến đây, cậu ta chỉ xách một cái túi và ôm một con ch.ó tây màu trắng trên tay. Lúc đó cậu ta chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, phải không?"
"Người đã trắng lại còn đẹp trai, ai trong thị trấn cũng chạy đến nhìn cậu ta một cái. Ông cụ Quý thấy cậu ta học giỏi, thường gọi người ta đến nhà ăn tối, tiện thể cho cậu ta mượn sách, đồng thời dạy cho cậu ta rất nhiều thứ!"
"Ai mà ngờ cậu ta là một tên tráo trở, bên ngoài trắng trẻo, bên trong lại đen tối! Cậu ta lợi dụng xong thì lật mặt tố cáo nhà họ Quý!
Chuyện này đã khiến ông cụ Quý vô cùng tức giận..."