Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 157
Cập nhật lúc: 2024-10-31 20:51:51
Lượt xem: 41
Vậy nếu Vọng Đế Xuất giả chết, không biết có thể lừa đối phương chủ động giải trừ khế ước để dành chỗ khế ước những linh thú khác hay không đây?
Sắp đến cửa nhà, Vọng Đế Xuất cắn ống quần Kha Mỹ Ngu, đôi mắt tròn xoe tràn đầy mong đợi nhìn cô.
Kha Mỹ Ngu hơi thở dài, cô ngồi xổm xuống: “Mày có thể khôn khéo hơn chút được không? Đồ ăn ngon đương nhiên là rất quan trọng, nhưng thân là thần thú thượng cổ, có phải mày nên có điểm mấu chốt hay không hả?”
Vọng Đế Xuất liên tục gật đầu, ai cho nó ăn thì chính là ông lớn, ông lớn nói gì cũng đúng!
Kha Mỹ Ngu xoa xoa cái đầu nhỏ của Vọng Đế Xuất, đưa thức ăn cô đã chuẩn bị tốt cho nó.
Mắt nó sáng lên, “a ô” một cái nuốt chửng gói đồ cực kỳ to vào bụng.
“Mày là Trư Bát Giới ăn nhân sâm đấy à?” Kha Mỹ Ngu sửng sốt, cô không nhịn được, cực kỳ đau lòng mà cốc đầu nó.
“Bao nhiêu đồ ăn ngon như vậy, thường ngày tao còn không nỡ ăn, cái này đắt hơn cái kia!
Vân Mộng Hạ Vũ
Tao có lòng tốt cho mày ăn thử món mới, kết quả đến vị mày cũng chưa nếm, cứ vậy mà ăn hết sạch rồi?”
Vọng Đế Xuất híp mắt nhếch miệng cười, dùng móng vuốt vạch chữ trên mặt đất: “Ta là thần thú thượng cổ, đương nhiên là phải có không gian tu di của riêng mình rồi, chỗ đó có thể đựng đồ vật.”
Kha Mỹ Ngu nắm nó xoay vòng vòng, hiếm lạ hỏi: “Ở đâu thế? Mày sống mấy trăm năm, kiểu gì cũng tích trữ được không ít đồ tốt đúng không?”
Thân thể Vọng Đế Xuất cứng đờ, nó đột nhiên tránh tay cô, bật người nhảy vài cái rồi biến mất trong đêm tối.
Kha Mỹ Ngu nghiêng đầu, cô bỗng cười khẽ, có lẽ trong mắt đồ nhà quê không có kiến thức như Vọng Đế Xuất, vàng bạc, ngọc thạch, đồ cổ đều là đồ trang trí, muốn được vào trong không gian tu di của nó thì phải là đồ ăn ngon ở khắp mọi nơi.
Mà với sức ăn cực kỳ lớn của nó thì ngày thường cũng không tiết kiệm được bao nhiêu thức ăn, nếu không nó cũng không thể để bản thân sa sút đến mức này!
Lòng dạ người nhà họ Quý đều rộng rãi, không hề quá mức để ý xem tiền đồ ra sao, dù gì thì tư tưởng mà tổ tiên dạy cho bọn họ chính là: người làm đại sự trước tiên phải học được cách bình thản trước sự bình thường. Vậy nên chuyện bọn họ bị hút mất phúc khí có thể để sau này lại từ từ nghĩ cách.
Nếu con nối dõi của bọn họ ít là vì bị cấy cổ trùng vào trong cơ thể tác quái, vậy thì cô có thể nghĩ cách giải quyết.
Suy xét qua mọi chuyện một lần, đầu óc của Kha Mỹ Ngu không được nghỉ ngơi mà phải suy nghĩ cả đêm, vậy nên cô thấy hơi mỏi mệt.
Cô lười nhác vươn vai, dùng thuật tẩy rửa cho bản thân rồi thay quần áo chui vào trong chăn, thoải mái chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng, nhà họ Quý vô cùng yên ắng, thậm chí là yên ắng đến quá mức, khác hẳn với căn nhà ồn ào náo nhiệt của nhà họ Kha.
Nhà họ Kha không chỉ có mấy đứa trẻ cười vui đùa giỡn, người lớn trong nhà cũng tích cực, lạc quan hướng về cuộc sống phía trước, đặc biệt là năm người anh trai ngốc của cô, một người cũng tương đương với một cái máy tạo tiếng ồn cỡ lớn.
Mà ồn ào như vậy lại làm người khác có cảm giác cuộc sống đúng thật là thanh thơi, ấm áp và tốt đẹp.
Nhưng nhà họ Quý lại không giống vậy, trong nhà chỉ có một đứa trẻ hàng năm ốm yếu như mèo con, người trưởng thành lại bị hiện thực mài mòn đến mức không còn góc cạnh, họ đều ôn hòa thận trọng, thậm chí còn có cả niềm mê mang và thê lương nhàn nhạt với tiền đồ tương lai.
Cho dù là người được giáo dục ra sao, ở thời đại này, không có con nối dõi cũng tương đương với việc không thể yên thân lúc tuổi già.
Người Hạ Hoa chú trọng việc nuôi con dưỡng già, lá rụng về cội, cảm giác nhìn không thấy lối về này cũng làm nhà họ Quý bị bao phủ bởi không khí u buồn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-157.html.]
Từ khi có không gian, Kha Mỹ Ngu không muốn lãng phí thời gian chút nào.
Cô để thần thức chìm hẳn vào không gian, sau khi nghỉ ngơi đầy đủ mới lười biếng ôm chăn ngủ nướng.
Chờ người nhà họ Quý đều ăn cơm xong, đi làm việc của từng người, ngửi thấy phòng bếp lại có mùi thơm rất khác của đồ ăn bay ra, Kha Mỹ Ngu lập tức rời giường, đến rửa mặt cũng không rảnh mà trực tiếp dùng thuật tẩy rửa rồi đi thẳng đến phòng bếp: “Cô út, cô làm món ngon gì thế ạ?”
Kha Khánh Thu cười nói: “Không phải hôm qua cháu nói đồ cháu thèm ăn à? Cô bảo mấy đứa em họ cháu đi xay bột, lát nữa làm cho cháu ăn.
Sáng nay ăn trứng gà xào, uống bột ngũ cốc quả hạch, lại thêm dưa chuột ngâm tương, lạp xưởng cay, chao trước, cháu thấy thế nào?”
Kha Mỹ Ngu liên tục gật đầu: “Chỉ cần là cô út làm thì cháu đều thích!”
Kha Khánh Thu không nhịn được cười ra tiếng: “Con bé này, cháu vẫn giống y hệt như lúc còn nhỏ, có phải trộm bôi mật lên miệng không thế?”
Người nhà họ Kha làm trứng gà xào rất ngon, nên nói là lúc họ nấu cơm cho Kha Mỹ Ngu thì đều nỡ cho dầu, cho muối, cho gia vị.
Nguyên liệu nấu ăn trong món bột ngũ cốc quả hạch rất phong phú, cho bột mì vào trước, sau đó lại cho hơn hai mươi loại nguyên liệu hong khô như mè, hạch đào, cẩu kỷ, táo đỏ, đậu nành, quả phỉ, củ mài, khoai lang, ngó sen, mề gà,… vào, nghiền thành bột mịn rồi mới nấu!
Đến lúc uống thì múc mấy thìa vào nước ấm, khuấy tan rồi lại đổ vào nước sôi, khắp nhà đều là mùi thơm của lương thực.
Vì bên trong có ngó sen nên rất sánh mịn, là món Kha Mỹ Ngu thích nhất…
Cô ngồi ăn ở cái bàn nhỏ cạnh bệ bếp, thấy cô út vẫn đang bận rộn thì tò mò hỏi một tiếng.
Kha Khánh Thu hơi thở dài: “Cô đang làm cho Bội Lâm, sức khỏe của thằng bé yếu nên hơn nửa ngày đều dành để ngủ, hơn nữa khẩu vị cũng không tốt, thường đến giờ này mới ăn chút mì nấu nước trắng, còn phải nấu nát thành cháo.”
Kha Mỹ Ngu thích ăn mì cán tay vẫn còn dai dai, mì nấu nát ra như vậy thật đúng là lãng phí nguyên liệu nấu ăn.
Cô nhanh chóng nhét đồ ăn vào miệng rồi đi theo đằng sau cô út.
Quý Bội Lâm là cháu trai của chú ba nhà ông cả, ra đời sau khi nguyên chủ đến nơi này làm khách lần cuối.
Trong sự chờ mong tha thiết của cả nhà, nhà chú ba sinh ra đứa con trai, làm cả nhà vui đến mức bật khóc, nhưng không đợi bọn họ vui vẻ một, hai năm, họ lại phát hiện đứa bé này cũng giống hai người chị của thằng bé, thân thể cũng cực kỳ gầy yếu, tuổi còn nhỏ đã trở thành ấm sắc thuốc, uống thuốc ba bữa một ngày như ăn cơm!
Mới hơn 6 tuổi nhưng trên mặt thằng bé đã không còn chút ngây thơ, chất phác nào của trẻ con mà lại có sự châm chọc và lạnh nhạt của một người đã nhìn thấu đời người.
Người thân không biết nên đối mặt với thằng bé thế nào, họ thay phiên đưa cơm, giúp đỡ thằng bé giải quyết nhu cầu sinh lý.
Ngoài việc này ra, bọn họ còn mang hết tất cả sách vở đến trước mặt thằng bé để nó thoải mái giở ra đọc.
Từ sau khi ông cụ bị liệt nửa người, hai người họ bắt đầu bầu bạn với nhau.
Nhà ở làm bằng bùn đất ở nông thôn vốn không mấy thông thoáng, hơn nữa một già một trẻ ăn uống tiêu tiểu đều ở trong một căn phòng, vậy nên mùi trong phòng này không dễ ngửi cho lắm.
Kha Mỹ Ngu cười khẽ, nhảy ra từ sau lưng bà cô, vẫy tay với hai người họ: “Cháu chào ông Quý, cô chào Tiểu Bội Lâm!”
Cô đứng quay lưng về phía ánh mặt trời, tia nắng ban mai mạ một lớp ánh sáng nhẹ nhàng lên trên người cô, làm cô trông như sứ giả từ trên trời xuống, thuần khiết và xinh đẹp.
Ông cụ Quý từng gặp cô, cũng biết cô đến nhà làm khách, tuy rằng nội tâm có hơi kháng cự việc bản thân dùng dáng vẻ này để xuất hiện trước mặt cô nhưng ông ấy cũng không thấy ngoài ý muốn cho lắm.