Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 161
Cập nhật lúc: 2024-10-31 20:51:57
Lượt xem: 42
Tề Bán Tiên khẽ thở dài, từ từ thả lỏng nắm đ.ấ.m đang siết chặt, cũng giơ tay lên bắt chước cô vẫy tay.
Nhưng lúc này Kha Mỹ Ngu đã quay mặt đi, vừa gặm bánh đậu dính vừa nãy giấu đi chưa ăn hết, vừa thích thú xem bộ phim đen trắng.
Đúng lúc Quý Nghiên Phi quay đầu lại, vừa nhìn đã thấy Tề Bán Tiên với nước da trắng đến mức khiến phụ nữ cũng phải ghen tị giữa một đống đen sì.
Thấy có người vẫy tay mỉm cười với mình, cô ấy bỗng đỏ mặt, nhìn trái nhìn phải xem có nhìn thấy ai nữa không, cô ấy không nhịn được bẽn lẽn giơ tay ra vẫy vẫy.
Ánh mắt Tề Bán Tiên khẽ tối lại, làm như không có chuyện gì thu tay lại, tiếp tục mỉm cười gật đầu với cô ấy, sau đó đứng nguyên tại chỗ nói chuyện với dân làng rồi cùng xem phim.
Lúc này Quý Nghiên Phi đã không thể tiếp tục xem phim nữa, người cứ vặn vẹo bên nọ bên kia như thể có con bọ chét bò lên người.
Quý Nghiên Phí ghé sát vào tai cô vô duyên vô cớ nói: “Chị Bảo Bảo, em cảm thấy đường tình của em trắc trở quá…”
Kha Mỹ Ngu dựng tai lên, quay đầu lại nhìn cô ấy từ trên xuống dưới, cười khúc khích hỏi: “Sao vậy, em có biến à?”
Quý Nghiên Phi liếc mắt nhìn Tề Bán Tiên, lắc đầu nguầy nguậy: “Em làm gì dám có biến.”
“Du Diệc Minh chỉ là một tên đàn ông mặt mũi trắng trẻo.” Kha Mỹ Ngu cũng ghé sát vào tai cô ta thì thầm: “Anh ta tiếp cận em có mục đích cả, chứ không hề thực sự thích em. Tỏ ra thương cảm với người như vậy, không đáng!”
Tên đàn ông mặt mũi trắng trẻo…
“Đàn ông buộc phải đen mới được à? Em nghe nói anh rể chồng chị họ cũng trắng mà.” Quý Nghiên Phi bối rối hỏi: “Nhưng anh ta đối tốt với em, có bản lĩnh có trách nhiệm.
Chị Bảo Bảo, hình như em cũng khá, khá thích đàn ông mặt mũi trắng trẻo.”
Kha Mỹ Ngu bị nghẹn, ho khan vài tiếng, lấy ra một bình nước bằng sắt màu xanh quân đội, mở nắp uống một ngụm.
Cô bắt chước lấy một ít trái cây tươi từ trung tâm thương mại trong hệ thống, rồi pha thành trà trái cây mật ong, chua ngọt vừa miệng, đầy đủ vitamin C!
“Em, em, chị phải nói thế nào với em đây, tên đàn ông mặt trắng trẻo là bởi vì mặt trắng sao?”
“Lẽ nào Du Diệc Minh không trắng?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Kha Mỹ Ngu đỡ trán: “Đàn ông mặt trắng là chỉ những tên không có bản lĩnh, phải dựa vào phụ nữ để leo lên.”
“Giống như em nói ấy, nếu như có người đàn ông đối tốt với em, có trách nhiệm thì anh ta xứng đáng để em nương tựa cả đời. Thôi bỏ đi, nói nhiều với em cũng không có tác dụng gì mấy.
Sau này em nhìn trúng tên nào thì dẫn tên đó về nhà, để người nhà giúp em đánh giá.”
Quý Nghiên Phi ừm một tiếng, ánh mắt không khống chế được nhìn về phía Tề Bán Tiên, tim đập thình thịch, sao trước đây cô ấy không phát hiện ra Tề Bán Tiên lại đẹp trai như vậy nhỉ, nước da trắng trẻo, tóc xoăn tự nhiên, ngũ quan rõ ràng hấp dẫn, nhất là má lúm đồng tiền, cười lên cực kì thu hút.
Quả nhiên trên thế giới này không thiếu đàn ông đẹp trai.
Kha Mỹ Ngu liếc vài cái đã nhanh chóng nhìn ra vấn đề.
Con gái mà, ở kiếp trước theo đuổi thần tượng nhiều, thấy trai đẹp cái là không bước đi được.
Cô cũng là nhan khống, đây không hề đáng xấu hổ, chỉ là sau này kết hôn, phải gạt bỏ bộ lọc đối diện với những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống hiện thực, ai có thể chịu được sự khác biệt này chứ?
Mặc dù cô có mệnh cá chép, nhưng cô cũng không làm những chuyện xa vời thực tế.
Nói trắng ra thì mệnh cá chép chỉ là tăng xác suất những gì mình nghĩ lên một trăm phần trăm, giống như lái xe suốt dọc đường chỉ toàn đèn xanh, chỉ là may mắn mà thôi.
Kha Mỹ Ngu không hề hiểu về Tề Bán Tiên, cũng không biết rốt cuộc anh ta có quan hệ gì với nhà họ Tề, vì vậy tạm thời không giúp em họ mình đưa những ái mộ kia thành hành động.
Chiếu phim xong, mọi người vẫn chưa xem đã, có người không nhịn được cao giọng hỏi người phụ trách chiếu phim: “Đồng chí, buổi chiếu tiếp theo đồng chí đi đâu để chúng tôi mang lương khô và bàn ghế gấp theo!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-161.html.]
Mọi người đều bật cười lớn, thực ra bọn họ đều biết không chừng chỉ có một buổi chiếu này trước năm mới thôi.
Nhưng không ngờ người phụ trách chiếu phim lại nói: “Tối mai đến Táo Tập, không giống với phim chiếu hôm nay, mọi người phải đến sớm để chiếm chỗ đấy.”
Sân phơi đột nhiên yên tĩnh ba giây, sau đó mọi người đều trở nên điên cuồng như thể học sinh cấp ba đột nhiên được thông báo nghỉ lễ, sự phấn khích và vui vẻ thuần túy xuất phát từ nội tâm.
Táo Tập là ngôi làng bên cạnh…
Có người tò mò hỏi nguyên nhân, tiện tay đưa ít hạt dưa mà nhà mình tự làm.
Người phụ trách chiếu phim mỉm cười xua tay từ chối khéo sự nhiệt tình của dân làng: “Lãnh đạo nói rồi, ngày nào mọi người cũng nghe loa cảm thụ giáo dục của tổ chức, quá khô khan, cũng quá trừu tượng, rất khó hiểu. Chi bằng chiếu vài bộ phim mang tính giáo dục để nâng cao hiệu quả.
Hơn nữa ngành điện ảnh dạo này của nước ta cũng phát triển khá tốt, phim do các đồng chí làm ra cũng hay hơn trước, nhưng những cái hay này không thể chỉ cho người thành phố biết, chúng ta những đồng chí nông dân vất vả làm lụng một năm cũng phải xem mới được!”
Mọi người hào hứng lần lượt vỗ tay khen hay, cảm động nói: “Tổ chức thật tốt, lãnh đạo cũng tốt, có thể hiểu được nỗi khổ của người dân chúng ta…”
Toàn thân bọn họ đều là nhiệt huyết, hận không thể xách cuốc đi làm ruộng, khai hoang vài mẫu đất để bình tĩnh lại ngay lúc này!
Lúc này làm gì còn ai quy chuyện này là miệng thiêng của Kha Mỹ Ngu nữa?
Bọn họ đều tin như những gì ông chú ba Quý nói, tổ chức người ta đã sắp xếp từ lâu, làm gì có chuyện một cô gái tiện miệng nói đã có thể khiến làng nào cũng được chiếu phim chứ?
Người nhà họ Quý lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, thực ra người nhà bọn họ vẫn vô cùng tin tưởng vào điềm may mắn của Kha Mỹ Ngu.
Về đến nhà, mọi người vẫn tám chuyện sôi nổi về bộ phim rồi mới tắm rửa trở về phòng ngủ.
Sau khi mọi người đã ngủ say, Kha Mỹ Ngu lại tiếp tục đi vào rừng.
Nhưng mới đi được nửa đường đã bị Vọng Đế Xuất chặn lại.
“Làm sao?” Kha Mỹ Ngu vòng qua nó rồi tiếp tục lên đường.
Vọng Đế Xuất hú lên.
“Không hiểu.” Kha Mỹ Ngu không hề khách sáo nói.
Vọng Đế Xuất có hơi tức giận, dùng chân nhảy mạnh lên mặt Kha Mỹ Ngu, bám chặt lấy cô không chịu xuống.
Kha Mỹ Ngu không nhìn thấy đường, loạng choạng, mặt vẫn còn đau vì bị móng vuốt của nó cào vào.
Cô cũng vô cùng tức giận, hung dữ hất nó ra cầm trên tay: “Một con thần thú thượng cổ không biết nói tiếng người rốt cuộc muốn làm gì?”
Vọng Đế Xuất duỗi móng ra muốn cào cô.
Thực ra Kha Mỹ Ngu không cần đoán cũng biết, ngoại trừ việc nó đòi mình đồ ăn thì cũng chẳng có chuyện gì khác.
“Với cái thái độ này của mày chẳng trách ngày xưa đói chỉ còn da bọc xương.” Cô bĩu môi ra vẻ ghét bỏ nói: “Mày có cơ thể người bạn tốt nhất của con người thì phải tìm cách lấy lòng đến cùng chứ, tiền vàng núi bạc cũng moi được. Sao mày không biết động não vậy?
Mày chưa từng nghe câu vuốt mũi phải nể mặt à?”
Vọng Đế Xuất nhếch mép cười khẩy, giãy giụa nhảy xuống đất, khua tay chân: “Vô văn hóa đáng sợ thật đấy! Rõ ràng là vuốt mặt phải nể mũi mà!”
“Mày lại còn so đo với tao à?” Kha Mỹ Ngu đỏ mặt, rồi hung dữ nói: “Nếu như mày đã hiểu thì sao lại đối xử với kim chủ như vậy?”
Vọng Đế Xuất ngân nga vẫy vẫy đuôi, ngây ngô lắc đầu, trông mới đáng yêu làm sao!
Kha Mỹ Ngu nhịn không được bật cười, ngồi xổm xuống gãi gãi cằm nó: “Hôm qua tao cho mày nhiều đồ ăn lắm mà, ăn hết rồi à?”
Nó gật đầu tội nghiệp, móng vuốt chấm mực viết lên trên tờ giấy Kha Mỹ Ngu đưa cho: “Lâu lắm rồi ta chưa có cảm giác được ăn no, vì vậy không kiềm chế được, ăn hết rồi.”