Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 165
Cập nhật lúc: 2024-10-31 20:52:04
Lượt xem: 41
Trong thời cổ đại đến cả đế vương cũng vì tranh đoạt phù y mà không tiếc trưng binh thảo phạt.
Có thể nói phù y ra đời, thế gian đại loạn!
“Lạ lắm à?” Cô phồng má ăn, nhìn quanh một vòng rồi cười hỏi: “Tôi vừa hành nghề chưa lâu, chỉ như người mù qua sông, cũng mới học được chút ít bên ngoài thôi.”
Tề Bán Tiên thông minh, không thăm dò Kha Mỹ Ngu có được truyền thừa như thế từ đâu.
Dù sao thì anh ta cũng nhận định rồi, sau này anh ta phải đi theo hai vợ chồng này, có bị đuổi cũng không đi!
Trong lúc nói chuyện, chú Quý mở mắt, nhìn màn trên đỉnh đầu đến thất thần, sờ lồng n.g.ự.c đã nhẹ nhõm hơn nhiều, ông ta kinh ngạc hỏi: “Tề Bán Tiên, làm xong rồi sao?”
“Đúng thế.” Nói rồi Tề Bán Tiên để chú Quý nhìn vào trong bình sứ, con sâu to béo biến thành màu đen bởi vì hút no m.á.u đỏ.
Chú Quý nhìn xong thì rợn tóc gáy: “Cậu định xử lý nó thế nào?”
“Đương nhiên là đem về phơi khô nghiền thành bột, phối thành thuốc bồi bổ cho cơ thể mấy người rồi. Đây là đồ đại bổ, uống mấy thang thuốc này xong, đảm bảo sức khỏe mấy người sẽ khôi phục lại một nửa, ít nhất cũng không cần lo về con cháu nối dõi nữa!”
Đang nói thì người nhà họ Quý lục tục kéo về.
Tề Bán Tiên làm tương tự, giải quyết hết cổ trùng trong cơ thể họ.
Bởi vì trong cơ thể những người không có cổ trùng sẽ không gây ra phản ứng đồng loại, nhưng vì sợ ảnh hưởng tới Tề Bán Tiên trong phòng, nên mọi người đều chờ đợi trong sân không dám đi lại, họ chỉ yên lặng ngồi dưới mái hiên, lo lắng nắm tay, ngây ngẩn cả người.
Trong đầu họ đều quanh quẩn lời Tề Bán Tiên vừa nói.
Hình như anh ta nói chỉ cần diệt trừ cổ trùng sau đó bồi bổ lại cơ thể, hương hỏa nhà họ Quý có thể truyền lại sao?
Bao nhiêu năm nay, từ khi đứa cháu đầu tiên trong nhà kết hôn tới nay cũng đã mười năm rồi, chỉ có ba đứa trẻ chào đời, hai đứa c.h.ế.t non, cảm giác đau đớn, tuyệt vọng ấy ăn sâu vào xương tủy họ.
Mấy bác gái và những người con dâu đã gả tới nhà họ Quý nhiều năm, cả những người con dâu nhỏ vì yêu mà phải chịu lời nguyền không con của nhà họ Quý đều đỏ mắt, không nhịn được mặc sức tưởng tượng ra những sinh mệnh mới sẽ tới.
Tất cả người trong nhà đã được lấy cổ trùng ra khỏi cơ thể, người tiếp theo chính là ông cụ Quý.
Ông cụ Quý kích động nắm chặt lấy tay Tề Bán Tiên nhưng ánh mắt cảm động lại nhìn về phía Kha Mỹ Ngu.
Ông ấy là người đã gần đất xa trời, thực ra ngoại trừ c.h.ế.t vì sĩ diện bên ngoài ra ra, chuyện gì ông ấy cũng đã nghĩ thoáng cả rồi, con người sớm muộn gì cũng sẽ chết.
Có điều ông ấy không còn mặt mũi nào đối diện với cha mẹ và tổ tiên bên dưới suối vàng vì mình để nhà họ Quý từng lừng lẫy một thời chìm vào trong dòng sông lịch sử, không còn lại một người nối dõi nào!
Vân Mộng Hạ Vũ
Bây giờ, nỗi trăn trở cuối cùng trong lồng n.g.ự.c ông ấy cũng biến mất rồi, sự xúc động trong lòng ông cụ Quý còn sâu nặng hơn tất cả những người khác trong nhà họ Quý.
Kha Mỹ Ngu chột dạ, cười ngượng ngùng.
Đều bảo gừng càng già càng cay, ông cụ vừa nhìn đã thấy được điểm mấu chốt của câu chuyện.
Tề Bán Tiên cười an ủi: “Ông cụ Quý, trong cơ thể ông cũng có cổ trùng, nửa người bị liệt cũng là bệnh do cổ trùng tạo ra. Tôi sẽ lấy cổ trùng ra, chắc chắn sức khỏe của ông sẽ tốt lên nhưng có thể khôi phục đến mức nào, tôi không thể đảm bảo.”
Đôi mắt đục ngầu của ông cụ Quý ứa lệ, ông ấy gật đầu, nhắm mắt lại.
Tề Bán Tiên vẫn nhìn Kha Mỹ Ngu, người này đã đổi bảy, tám loại đồ ăn vặt rồi, cô đang ăn kẹo que sơn tra tự chế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-165.html.]
Dán bùa bất động cho ông cụ Quý xong, tay nghề của Tề Bán Tiên đã vô cùng điêu luyện, kể cả là khi rạch mở đầu ông cụ ra.
Đợi anh ta lấy được cổ trùng ra, còn chưa kịp rải thuốc bột lên, Kha Mỹ Ngu tiến lên, lấy kim tiêm chọc vào vết cắt, rút m.á.u bầm ra, ném cổ trùng to như hạch đào vào trong kho trữ lương thực.
Kha Mỹ Ngu lấy một lá bùa sinh cơ, cẩn thận xé một lỗ.
Lá bùa này giống như túi truyền dịch, nhỏ những hạt màu xanh bé như hạt vừng xuống, chúng thuận theo miệng vết thương, chui vào nơi bị cổ trùng xâm chiếm, làm thương tổn.
Đợi khi trong lá bùa không còn chảy ra chất lỏng nữa, Kha Mỹ Ngu mới rắc bột thuốc lên cho ông cụ.
Nếu như không phải gần đây sức mạnh tinh thần của cô cạn kiệt, cô có thể dẫn linh lực vào bùa sinh cơ, để linh lực lưu chuyển trong cơ thể ông cụ.
Bây giờ cả lá bùa chảy xuống chỗ bị liệt của ông cụ, cũng không biết ông cụ có thể hấp thu được bao nhiêu, phát huy được tác dụng lớn thế nào.
Có điều Kha Mỹ Ngu đảo mắt, chắp hai tay lại, chân thành cầu nguyện.
Cả đời ông cụ đều làm theo tổ huấn của nhà họ Quý, tu tâm dưỡng tính, dạy dỗ con cháu, nắm chắc hướng đi của gia đình, thương người, không có một ngày buông thả.
Có thể nói chuyện tốt ông cụ làm nhiều như Lôi Phong, có thể xếp đầy một xe lửa, người được xưng là đại thiện nhân như ông ấy cũng có thể tích lũy được phúc phận vững chắc ban lại cho con cháu đời sau, chắc chắn sẽ không vì vận khí bị người ta hấp thu mà thay đổi.
Đổi cách nói khác, chuyện đã xảy ra thì làm thế nào cũng sẽ không bị xóa bỏ, số mệnh chói lọi thế này, vinh quang có thể bị tạm thời cướp đi nhưng cũng có thể ngưng tụ lại! Ông trời sẽ không tuyệt đường sống của con người.
Ông cụ nhất định sẽ nhanh chóng khỏe lại, hơn nữa còn sống lâu trăm tuổi, con đàn cháu đống, trải qua một cuộc đời mà người thiện lành thực sự nên có.
Đợi sau khi tỉnh lại, cơ thể c.h.ế.t lặng, lạnh lẽo của ông cụ Quý đã có tri giác, ông ấy thử nhấc cánh tay, duỗi cẳng chân, mặc dù động tác không thuận lợi lắm nhưng cũng khiến ông cụ cháy lên hy vọng.
Làm gì có ai muốn nằm trên giường không có tôn nghiêm, cuộc sống không thể tự mình lo liệu, phải ỷ vào con cháu hầu hạ, kể cả là khi đám con cháu đều hiếu thảo.
Ông ấy cười gật đầu, không nhịn được chậm rãi chống đỡ cơ thể để ngồi dậy: “Đứa bé ngoan, mấy đứa rất có bản lĩnh!
Mặc dù bây giờ bên ngoài đều đề cao khoa học, bài trừ mê tín nhưng thế giới rộng lớn này không gì không có, rất nhiều thứ không thể dùng khoa học để giải thích và giải quyết. Hiếm có người nào trẻ như mấy đứa mà đã hiểu những thứ này.
Mong là mấy đứa có thể kiên trì trên con đường này, có quá nhiều người như nhà họ Quý đang đợi mấy đứa cứu vớt.”
Tề Bán Tiên và Kha Mỹ Ngu đều sửng sốt, họ không nghĩ nhiều quá, chỉ đơn thuần muốn giúp nhà họ Quý đi về đúng quỹ đạo.
Bây giờ ông cụ Quý thúc đẩy như thế đã định nghĩa lại cái nghề như bà đồng của họ, hơn nữa còn đặt ra mục tiêu phấn đấu là vì sự hạnh phúc, bình an của mọi người.
Hai người nhìn nhau cười ngượng ngùng, chuyện sau này để sau này tính vậy, cuộc đời của họ quá dài, ai cũng không xác định được sau này bản thân sẽ làm gì.
Đưa ông cụ Quý ra ngoài xong, người tiếp theo là Quý Bội Lâm.
Nhóc con hơn sáu tuổi nhưng cơ thể gầy yếu, không cao bằng đứa nhóc bốn tuổi ham chơi trong thôn, thằng bé gầy đến mức nhìn thấy được từng khúc xương.
Đôi mắt cậu bé to một cách bất thường, bên trong đen nhánh không có bất kỳ tia sáng nào, dù cho vừa rồi người trong nhà kích động, không ngừng thông báo cho cậu bé là cậu sắp khỏe lên rồi, sẽ có thể chạy nhảy như những đứa trẻ bình thường khác.
Quý Bội Lâm vẫn duy trì dáng vẻ cũ, không dám nảy ra bất kỳ hy vọng nào, suy cho cùng thì từ khi sinh ra, cậu bé đã được phán định là sự tồn tại ngoài ý muốn, lúc nào sinh mạng cũng có thể bị kết thúc, cậu bé rất sợ mình từ địa ngục bò lên rồi lại bị người ta đẩy vào vực sâu tuyệt vọng.
Vì thế cậu bé như không có bất kỳ hy vọng gì.
Có điều cậu bé cũng chỉ là đứa trẻ sáu tuổi, chưa từng nhìn thấy vẻ đẹp của thế gian này, sao cậu bé có thể cam tâm đây?
Kha Mỹ Ngu khẽ cười, bước đến trước mặt cậu bé, ngồi xổm xuống, vuốt ve mái tóc xơ vàng không còn mấy sợi của cậu bé: “Đừng sợ, có cô Ngu ở đây, tất cả đều không thành vấn đề!”