Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 178
Cập nhật lúc: 2024-10-31 20:52:25
Lượt xem: 51
Vọng Đế Xuất lại gạt lấy một ít bùn đất, điên cuồng nhảy nhót vài cái để tờ giấy ướt đẫm, nát tươm.
Thưởng thức vẻ mặt của Du Diệc Minh xong, Vọng Đế Xuất lại nhe răng cười một lúc rồi mới quay người, đi catwalk rời khỏi đó.
Vọng Đế Xuất tốn thêm nửa tiếng nữa để thành công biến lại thành vẹt, nó sải cánh tìm Tề Bán Tiên.
Một người một thú bắt nhịp với nhau, đi tới cửa nhà họ Quý.
Người nhà họ Quý vô cùng hoan nghênh Tề Bán Tiên, không cần anh ta mở miệng, đã có người chuẩn bị bát đũa.
Tề Bán Tiên cười nói: “Tôi nghe nói hôm nay đồng chí Kha phải về nhà. Tôi với cô ấy có chút duyên phận nên muốn tặng cô ấy con vẹt tôi đã huấn luyện mấy năm để chơi.”
Anh ta nhấc tay, con vẹt rực rỡ từ không trung đậu xuống.
Trên đầu nó có mào màu xanh, trên người là màu đỏ mà nó thích nhất, màu vàng xen vào còn tạo thành một chữ phúc to, lông đuôi dài dài.
Nó chớp đôi mắt nhỏ, ha ha hai tiếng rồi nói: “Xin chào mọi người, tôi là Vân Bảo Nhi...”
Mọi người kinh ngạc không thôi, họ biết trên thế giới này thứ kỳ lạ gì cũng có, bề trên trong nhà cũng từng nuôi loài chim biết nói nhưng khi họ tận mắt nhìn thấy, cảm giác ấy vẫn rất chấn động!
Vọng Đế Xuất hài lòng với phản ứng của mọi người, một giây sau, nó đập cánh thúc giục: “Chim đói rồi, chim đói rồi, mau dọn cơm đi!”
Người nhà họ Quý không nhịn được bật cười.
Cơm sáng nhà họ Quý vẫn phong phú, số lượng nhiều, Vọng Đế Xuất vùi đầu vào bát không ngừng ăn.
Chim bay cần nhiệt lượng rất lớn, vì thế sức ăn của nó cũng khỏe, huống chi Vọng Đế Xuất là thần thú thượng cổ, có thể nuốt cả một con rồng, có thể thấy dạ dày nó không có đáy.
Có điều đã rất lâu rồi nó không thỏa sức ăn uống, dạ dày cũng bị đói đến co lại như người thường.
Dù thế thì nó cũng giải quyết hết lượng cơm của hai người trưởng thành.
Nhà họ Quý sợ nó no nên rất sốt ruột.
Ăn cơm xong, Tần Nguyên Cửu lái mô tô đến.
Cô út thu xếp cho Kha Mỹ Ngu một túi đồ ăn to đùng, ông cụ Quý lại để con cháu tới chợ đen đổi một xấp phiếu dày ơi là dày.
Kha Mỹ Ngu từng thấy gia sản nhà họ Quý nên cũng không khước từ, cô cười để mặc em họ chằng đồ đạc lên xe mô tô.
Nghỉ ngơi hơn một ngày, ông cụ và Quý Bội Lâm đã có thể tự mình run rẩy đi bộ.
Cô út vừa quàng khăn cho Kha Mỹ Ngu, vừa dặn dò: “Bảo Nhi, đợi bao giờ nghỉ hè, cháu lại tới nhà cô chơi nhé.”
Kha Mỹ Ngu cười đồng ý.
Cô liếc nhìn đám trẻ nhà họ Quý xếp thành hàng rồi kéo Tề Bán Tiên qua một bên thì thầm: “Bổn tiên cô bấm tay tính toán, hai năm sau, tổ chức chúng ta sẽ khôi phục lại kỳ thi đại học. Người nhà họ Quý là con cháu thư hương, tham gia thi đại học là cánh cửa quan trọng để họ thay đổi cuộc đời.”
Tri thức có cao đi nữa nhưng nếu như không có bằng cấp đẹp thì người khác cũng không công nhận.
Người phải có khởi điểm cao thì mới nhảy xa được.
“Còn phải phiền anh để tâm rồi!”
Tề Bán Tiên gật đầu: “Đồng chí Kha, cô yên tâm đi, đợi chuyện của tôi xong xuôi, tôi sẽ sắp xếp cho cô!”
Tần Nguyên Cửu hừ nhẹ một tiếng: “Vợ ơi, chúng ta phải đi sớm một chút mới có thể về nhà đúng giờ cơm trưa.”
Kha Mỹ Ngu ừm ừm rồi trực tiếp xoay người, nhảy lên xe vẫy tay tạm biệt mọi người rồi giục anh mau đi.
Trong ánh mắt vui vẻ và không nỡ của người nhà họ Quý, hai người một chim ngồi mô tô ra khỏi thôn.
Vọng Đế Xuất hiếu kỳ quay quanh xe mô tô một lúc, sau đó đậu lên hành lý, nhìn Tần Nguyên Cửu đang khó khăn che giấu cảm giác áp bức, nó dựng lông lên: “Ngu Bảo Nhi, người đàn ông của cô không phải người tốt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-178.html.]
Tần Nguyên Cửu lườm nó, hỏi Kha Mỹ Ngu: “Em nhặt được con chim ngốc này ở đâu thế?”
“Anh nói ai là chim ngốc?” Lông trên người Vọng Đế Xuất dựng đứng lên, nó tức giận dậm chân.
Có điều xe mô tô lái rất nhanh, đường đất xóc nảy làm nó loạng choạng, vẫy cánh một lúc mới đứng vững lại được, khí thế của nó cũng biến mất nhiều.
Tần Nguyên Cửu cười chế giễu rồi không nói nữa.
Vọng Đế Xuất không dễ dàng gì mới trốn ra khỏi hai thầy trò thần kinh kia, không bị áp bức nữa.
Bây giờ nó lại có thể biến thành con vẹt được nói chuyện, nó có thể thỏa sức giải phóng bản thân: “Nghĩ tới lúc trước, bản tôn đây được hầu hạ...”
Kha Mỹ Ngu ho liên tùng tục mấy tiếng, ngắt lời Vọng Đế Xuất sắp bị lộ tẩy.
Vọng Đế Xuất lập tức ngậm miệng, sửa lời: “Thôi bỏ đi, chim tốt không thèm đấu với ác nhân!”
“Vợ ơi, em định nuôi con chim ngốc này ở đâu? Lúc đi học cũng mang theo sao?”
Kha Mỹ Ngu không nghĩ tới vấn đề này.
Có điều Vọng Đế Xuất đã lải nhải: “Sao lại hỏi nuôi ở đâu? Lẽ nào Ngu Bảo Nhi có được ra rồi lại tùy ý bỏ rơi ta sao? Đương nhiên ta phải ở cùng với Ngu Bảo Nhi rồi, đi học cũng phải mang theo!”
Nơi nào có Kha Mỹ Ngu thì nơi đó không thiếu đồ ăn ngon, não nó có vấn đề đâu mà đi cùng người khác?
Vân Mộng Hạ Vũ
Kha Mỹ Ngu bất đắc dĩ nói: “Xem đi, nó mọc cánh, em không quản được.”
“Vậy thì nhốt trong lồng.” Tần Nguyên Cửu không hề nể nang.
“Ha, ta biết ngay anh là ác nhân mà, trong lòng không có chút lương thiện nào!” Vọng Đế Xuất trực tiếp bay lên, vỗ cánh, muốn tập kích Tần Nguyên Cửu.
Tần Nguyên Cửu lạnh mặt, tay trái duỗi ra trực tiếp ném nó qua bên cạnh.
Kha Mỹ Ngu bị dọa quay đầu lại nhìn.
Vọng Đế Xuất ngã trên đất, ngây ngốc bất động.
“Tần Nguyên Cửu, anh phát điên gì thế?” Kha Mỹ Ngu kêu dừng xe, không nhịn được nhéo anh, tức giận hỏi.
Vọng Đế Xuất là thần thú, da dày thịt béo, không sợ cái này.
Nó bị dọa đần người ra, còn chưa phản ứng lại được thôi.
Nghe thấy lời Kha Mỹ Ngu, nó đập cánh bay lên, giận giữ xông tới định tiếp tục tấn công Tần Nguyên Cửu.
Nhưng bất kể là tốc độ của nó nhanh như chớp, góc độ xảo quyệt thì đều không thể phá bỏ lớp phòng ngự của Tần Nguyên Cửu, nó bị ném ra đất hết lần này tới lần khác.
“Hai người quậy đủ chưa hả? Không thể dừng lại nói chuyện cho tử tế sao? Quân tử động khẩu không động thủ.” Kha Mỹ Ngu hóng hớt một lúc rồi cạn lời khuyên bảo: “Còn quậy nữa là không về kịp bữa trưa đâu.”
Câu này thành công khiến Vọng Đế Xuất dừng lại: “Ai bảo anh ta ra tay nặng như thế?”
Tần Nguyên Cửu cười lạnh, không nói chuyện với nó mà quay qua nói với Kha Mỹ Ngu: “Con chim này nhìn thông minh hơn đồng loại nhưng cũng rất nguy hiểm, chưa cần nói đến cơ thể to lớn, màu lông rực rỡ, rất dễ bị người ta nói đến mà chỉ cần thấy nó không phân trường hợp, không biết nặng nhẹ thôi anh cũng không yên tâm khi để nó ở cùng em.”
Kha Mỹ Ngu khó hiểu, có điều cô vẫn gật đầu tán thành: “Vân Bảo Nhi có vấn đề về thẩm mỹ là thật, hoa hòe hoa sói kéo thấp đẳng cấp của em xuống.”
Đôi vợ chồng này nói xấu nó ngay trước mặt nó!
Vọng Đế Xuất cúi đầu nhìn, không bị gì đấy chứ, người Hạ Hoa ai ai cũng thích màu đỏ, lại còn có màu vàng tượng trưng cho sự tôn quý, xếp thành chữ phúc mang điềm lành, có gì không tốt chứ!
Tần Nguyên Cửu tiếp tục cười lạnh: “Hôm nay may mà anh lái xe, nếu như là người mới, nó tùy ý để cái đầu đơn giản to như hạt gạo chi phối, liều lĩnh lao xuống thì hai chúng ta chắc chắn sẽ xé nát người mất!”
Kha Mỹ Ngu cũng đồng ý gật đầu, đúng vậy, xe mô tô rất đắt, hơn nữa còn có người ngồi trên, xảy ra sự cố đúng là không dễ thu dọn...
Vọng Đế Xuất ngẩn ra, không phải chứ, nó chỉ cảm thấy Tần Nguyên Cửu không phải người thường, nếu không đầu nó có vấn đề mới quậy phá cùng với một người bình thường.
Nhưng người phụ nữ ngốc nghếch kia lại tin.
“Ngu Bảo Nhi, cô đừng bị anh ta lừa.” Vọng Đế Xuất vội giải thích: “Người đàn ông của cô có phải người thường đâu.”