Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 181
Cập nhật lúc: 2024-10-31 20:52:30
Lượt xem: 51
Mẹ Kha cười khẩy nói: “Vậy chị đến tổ chức mà hỏi, xem thuốc chuyển thai này rốt cuộc là thật hay giả.
Để tôi xem xem, chị có lành lặn trở về được không!”
Như vậy càng tốt, hai nhà mỗi bên nắm một chuôi, chẳng ai sợ ai.
Đổng Hữu Lan có chút không cam lòng, chỉ đành hung dữ nói: “Các người không được gây sự ở đây nữa, nếu không tôi sẽ gọi đồng chí trong cục đến phân xử đấy!”
“Đường này là do chị xây hay cây này là chị trồng? Tôi đứng ở đây còn không có quyền được nói chuyện nữa à?” Mẹ Kha nhếch mép cười khẩy: “Chị đi đi, tôi sợ gì chứ?
Tôi cũng đến chỗ đứa con rể quý giá của chị hỏi xem chỗ thuốc lấy từ chỗ chồng tôi có giúp cậu ta thăng quan phát tài không!”
Đổng Hữu Lan chột dạ, đã qua hai ngày, chỗ thuốc kia đã được đưa đến mấy nơi rồi, mặc dù là được bí mật chuyển đến nhưng thiên hạ làm gì có bức tường nào kín gió. Nếu như để người khác biết chỗ thuốc này lấy từ chỗ nhà tổ Kha, vậy thì chuyện Kha Khánh Thư mưu hại anh em ruột của mình cũng bị lộ.
Hơn nữa, nếu những người lấy được thuốc lần theo manh mối tìm đến nhà tổ Kha, vậy thì nhà bọn họ phải làm sao?
“Cô, thôi bỏ đi, dù sao trước giờ cô gào cũng không ít, nếu cổ họng cô tốt thì cứ gào tiếp đi!”
Nói xong Đổng Hữu Lan đóng sầm cửa lại, không thèm ăn cơm, vào nhà tự hờn dỗi.
Kha Khánh Thư và Kha Tinh Nguyệt nhát gan không ai quan tâm đến bà, tiếp tục ôm chỗ màn thầu trắng hiếm có gặm, húp canh trứng, ăn dưa chua đã nhỏ dầu mè, trong những ngày đông giá rét như này quả là đẹp như mơ.
Còn Kha Mỹ Ngu ở ngoài cửa không nhịn được mà giơ ngón tay cái lên với mẹ.
Mọi người đều khen hay.
Phụ nữ nhà họ Kha lại bắt đầu một đợt chiến tranh mới, bên cạnh còn có Vọng Đế Xuất không sợ thêm dầu vào lửa.
Mãi đến khi trời sẩm tối, gió bắc gào thét, dân làng mới tiếc nuối trở về nhà.
Vọng Đế Xuất thu hoạch được không ít, không chỉ trẻ con trong làng, mà ngay cả mấy cô con dâu, các bác gái, các bà thím, các bà lão, thậm chí đàn ông cũng mang một ít đồ tốt từ nhà đến.
Người một viên kẹo, người một miếng bánh ngọt, còn có rất nhiều loại trái cây sấy khô thơm phức tự làm ở nhà, Vọng Đế Xuất đều không từ chối, nhiều người đương nhiên cũng nhiều đồ.
Đồ không tốt, nó cũng rất thẳng thắn quay ngoắt đi, nhưng lại khiến mọi người bật cười lớn, nói rằng chú chim này quá thông minh.
Nó càng như vậy mọi người lại càng ra sức trêu.
Vọng Đế Xuất khó chịu, cao giọng hét lên: “Còn cho chim ăn không, không cho là chim về nhà bây giờ!”
Lúc này đám người mới vội vàng góp đống đồ ăn ngon trên tay lên.
Mắng xong, phụ nữ nhà họ Kha tinh thần sảng khoái, nhao nhao thảo luận xem tối nay về ăn gì.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc này ở cổng làng có một thanh niên đi xe đạp, mặc bộ quần áo công tác màu xanh tươm tất đi vào.
“Đồng chí anh tìm ai vậy?” Vài người đứng ở cổng làng không nhịn được tiến lên hỏi.
Thanh niên kia mỉm cười nói: “Tôi tìm đồng chí Tần Nguyên Cửu của làng Lạc Phượng các chị, cho hỏi anh ta sống ở đâu vậy?”
“À, hóa ra là tìm con rể của chú tư Kha, tôi biết tôi biết.” Mọi người đều hăng hái giành dẫn đường, tiếp tục đi xem màn náo nhiệt tiếp theo.
“Đồng chí anh đến từ đâu vậy?”
Thanh niên vừa đẩy xe nhiệt tình đi theo dân làng, vừa kiên nhẫn thỏa mãn sự tò mò của mọi người: “Tôi là cán sự của văn phòng tuyển dụng nhà máy gạch ở trấn Hóa Nguyên, lần này tới tìm đồng chí Tần là để thảo luận về vấn đề tuyển người của làng mình trước năm mới.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-181.html.]
Một câu nói không khác gì một quả pháo nổ lên trời, khiến tất cả mọi người c.h.ế.t lặng tại chỗ, trong đầu văng vẳng tiếng gì.
Tuyển người trước năm mới = thanh niên làng Lạc Phượng = miếng cơm manh áo!
Làng Lạc Phượng bọn họ cách trấn Hóa Nguyên hai ngọn đồi, sản xuất ở ruộng vườn cũng bình thường, chẳng được coi là vùng đất giàu có, những cô gái có điều kiện đều không gả vào đây, các chàng trai cũng không dựa vào quan hệ để bước ra ngoài được.
Nói đúng ra thì làng Lạc Phượng vẫn chưa cho ra được công nhân nào.
Trước đây bọn họ nghe Tần Nguyên Cửu nói rằng đã tranh thủ được suất cho làng, nhưng khi có suất thì bọn họ vẫn kích động không kiềm chế được, đợi đến khi bọn họ phản ứng lại được thì không ít người đã nhanh chân nhanh tay, còn có người co giò chạy về nhà để thông báo cho mọi người.
Người thanh niên vẫn chưa đến nhà tổ Kha, nhưng bên ngoài sân nhà tổ Kha đã có cả một biển người, ngay cả trưởng làng và bí thư cũng vội vàng mặc áo đi giày tới.
“Sao vậy?” Người nhà họ Kha vừa về đến nhà nghỉ ngơi một lúc đã thấy bên ngoài toàn người là người.
Mọi người đều hét lên: “Tiểu Tần nhà cháu đâu? Đồng chí ở phòng tuyển dụng xưởng gạch đến tìm này!”
“Tiểu Tần nhà cháu có bản lĩnh thật đấy, làng Lạc Phượng chúng ta sắp khác rồi, lát nữa bảo cậu ta giúp chúng ta tranh thủ thêm vào suất tuyển người nữa…”
Kha Mỹ Ngu nhỏ giọng nói với Tần Nguyên Cửu: “Mấy người anh họ của em đều đang giúp nung gạch, có phải bọn họ có thể chiếm được vài suất không?”
Cô rất bao che, không hề thấy ngại khi giúp đỡ người nhà.
Tần Nguyên Cửu mỉm cười xoa đầu cô: “Nung gạch rất vất vả, làm lâu còn chịu ảnh hưởng nhất định tới phổi. Có điều, đây là nơi rèn luyện con người, phải chịu thương chịu khó trước rồi mới có cơ hội phát triển.”
Kha Mỹ Ngu gật đầu lia lịa: “Ý em chính là như vậy đó, đợi khi các anh tìm được việc khác, những vị trí còn trống có thể để người khác làm.”
Công việc hiện tại đều là một củ cải một cái hố, củ cải này đi thì có thể tuyển củ cải khác bù vào.
Bây giờ đúng là lúc vụ mùa nhàn rỗi, đến vụ thu hoạch mùa thu, người trong làng đều ở trạng thái thắt lưng buộc bụng.
Việc đổi đơn thuê máy kéo ở tỉnh lị thành chính thức phải tính toán dài lâu, hiện giờ xưởng gạch đã bắt đầu tuyển người, để các anh họ vào đó đào tạo cũng tốt.
Tần Nguyên Cửu mỉm cười nhỏ giọng với cô: “Yên tâm đi, phương pháp nung mà anh cung cấp cho xưởng gạch rất có giá trị, không chỉ có thể tối đa hóa việc sử dụng nguyên liệu, tiết kiệm chi phí mà còn giảm đáng kể tình trạng ô nhiễm gây ra cho cơ thể con người và không khí trong toàn bộ quá trình sản xuất gạch. Quan trọng hơn là, chất lượng gạch nung rất tốt.
Phương pháp này tạo ra lợi nhuận cực lớn, đương nhiên đơn hàng cũng nhiều lên, xưởng buộc phải tuyển nhiều công nhân hơn, vả lại còn là quy mô lớn.
Mặc dù lúc đó anh chỉ đòi số gạch đã nung còn thừa lại, nhưng cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền. Xưởng nợ anh một ân tình lớn, tất nhiên cũng sẽ đáp lại đủ số suất tuyển người coi như thành ý.”
Kha Mỹ Ngu nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ.
Đối phó với vấn đề nan giải là một đối một, nhưng phe phản diện lại được miêu tả nhẹ nhàng là tấn công tập thể, ngầu lắm phải không?
Tần Nguyên Cửu mỉm cười ghé sát vào tai cô: “Anh biết em rất ngưỡng mộ anh, nhưng đừng có nhìn anh bằng ánh mắt này trước mặt người khác, nếu không anh sẽ ăn tươi nuốt sống em đấy.”
Tai Kha Mỹ Ngu nóng bừng, ngứa ngáy, cô bỗng đỏ mặt, khụ khụ hai tiếng rồi tránh ra: “Em là người chứ có phải thịt heo đâu, ăn thế nào được?”
Tần Nguyên Cửu thích thú với màn giả ngốc của cô, nhẹ giọng nói: “Sau này em sẽ biết thôi, người cũng có thể bị ăn, nhất là phụ nữ.”
Mới nói được vài câu, anh thanh niên kia đã bị dân làng bao vây chen vào sân.
“Chào đồng chí Tần, tôi là Cao Nham Quân của phòng tuyển dụng xưởng gạch trấn Hóa Nguyên, anh gọi tôi Tiểu Cao là được.” Cao Nham Quân mỉm cười cúi đầu trước Tần Nguyên Cửu nói.
“Chào đồng chí Cao.” Tần Nguyên Cửu bước lên trước đỡ anh ta, mỉm cười bắt tay với anh ta, sau đó quay người gọi trưởng làng, bí thư vào trong nhà ngồi.
Lúc này mẹ Kha đã cùng chị dâu chuẩn bị trứng chần đường nâu và trà hoa nhài mật ong rừng.
Cùng với ông cụ Kha, ông Tiết và ba anh em nhà họ Kha tiếp khách.