Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 19

Cập nhật lúc: 2024-10-30 20:53:40
Lượt xem: 122

Kha Mỹ Ngu cứng cổ, vội vàng nói: "Dám, sao lại không?"

Tần Nguyên Cửu trực tiếp nghiêng đầu, ra hiệu cho cô đi cùng mình đến thôn ủy.

Kha Mỹ Ngu nắm tay Lư Việt Hải, mặt mũi tràn đầy bối rối đuổi theo.

"Tiểu Vấn, cậu không lừa tôi chứ? Anh ta là trùm phản diện cô đơn cố chấp? Sao lại đồng ý kết hôn với tôi dễ dàng như vậy?"

"Sao tôi lại không thấy yên tâm như vậy? Có phải cậu có chuyện gì quan trọng chưa nói với tôi hay không?"

"Tiểu Vấn, tốt nhất cậu nên thành thật, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị, nếu thật sự có cái gì, tôi sẽ… tôi sẽ liều mạng chống lại đấy! Không phải chỉ là giá trị hòa bình thôi sao, đâu nhất thiết phải lấy từ trùm phản diện, tôi sẽ làm đại sứ hòa bình, làm từ thiện, mỗi ngày làm mười việc tốt, chắc chắn sẽ bổ sung đủ!"

Hệ thống khẽ run rẩy, kí chủ biết chân tướng rồi.

Nhưng nó không thể rụt rè, vừa mới bước được một bước, làm gì cũng phải để kí chủ chui vào phần mộ tình yêu.

"Kí chủ, sao tôi phải lừa cô chứ?" Tiểu Vấn thanh âm vui vẻ, thậm chí có chút nịnh nọt: "Kí chủ xinh đẹp, bây giờ cô đang một lòng cua đổ trùm phản diện, chứ bình thường đâu có người đàn ông nào có thể cưỡng lại sức quyến rũ của cô?"

Kha Mỹ Ngu mỉm cười gật đầu: "Cũng đúng." Sau đó cô nghiến răng: "Một lòng cua đổ anh ta cái gì? Còn không phải là bị mấy người ép buộc sao? Tôi là mỹ nhân đẹp từ trong trứng, ở thế giới nào cũng khuynh quốc khuynh thành thôi."

"Mỹ nhân m.ô.n.g đẹp*?" Tiểu Vấn sửng sốt: "Cái m.ô.n.g của kí chủ có gì đặc biệt sao?"

*皮骨 (Pí gǔ: đẹp từ trong trứng, trong xương) và 屁股 (Pìgu: cái mông) đồng âm, khác nghĩa

"Cút…"

Nhốt Tiểu Vấn xong, Kha Mỹ Ngu nhìn qua tấm lưng cao thẳng của Tần Nguyên Cửu, không ngừng liệt kê cho mình những lợi ích khi kết hôn với anh.

Ví dụ như cô có chồng rồi, không còn phải gặp cảnh bị ép gả xấu hổ; Với giá trị hận thù của trùm phản diện với cô, cho dù hai người có kết hôn, chắc cũng sẽ không tiếp xúc thân mật trong một thời gian ngắn, ngược lại còn có thể bớt đi sự xấu hổ khi ở cùng người lạ; Còn nữa, cô đến từ mạt thế, cho dù học kém nhưng cũng là một con người tân tiến tiếp thu nhiều kiến thức, chỉ có trình độ học vấn cấp ba trở lên mới có chủ đề chung thôi?

Huống chi, Tần Nguyên Cửu còn liên quan đến tính mạng và sự an toàn của cô, là mấu chốt để thu được giá trị hòa bình!

Trong lúc cô còn đang ngẩn ngơ thì ba người đã đến ủy ban thôn.

Trưởng thôn vừa hô loa tổ chức cho mọi người đi làm sớm, vừa ra ngoài đã nhìn thấy ba tổ hợp quái dị này, hai trong số đó còn là tâm điểm bàn tán mấy ngày nay.

"Đồng chí Tần, cháu bảy, hai người cùng nhau tới sao? Tìm chú có việc gì không?"

Kha Mỹ Ngu cười chào một tiếng chú, sau đó chỉ ngón tay vào Tần Nguyên Cửu: "Anh ấy tìm chú có việc."

"Trưởng thôn, chúng cháu tìm chú viết thư giới thiệu." Tần Nguyên Cửu gật đầu nói.

Trưởng thôn vội vàng nghiêng người: "Vào rồi nói, có phải là đứa nhỏ này nhớ ra tin tức gì quan trọng hay không?"

"Cháu quen bác cả của Lư Việt Hải, lát nữa sẽ đến thị trấn giúp cậu bé liên lạc với gia đình, nhưng mà…" Anh nghiêng đầu liếc nhìn người con gái đang cúi đầu chắp tay sau lưng, chân cọ cọ mặt đất, ánh mắt thâm thúy: "Làm phiền trưởng thôn hãy viết thư chứng minh cho cháu và đồng chí Kha, chúng cháu muốn đến cục dân chính lấy giấy chứng nhận kết hôn."

"Cái gì?" Trưởng thôn lập tức đứng lên: "Chuyện lớn như vậy, sao tôi lại không biết?"

Ông ấy nhìn về phía Kha Mỹ Ngu: "Cháu bảy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Chú." Kha Mỹ Ngu giật giật khoé môi ngẩng đầu lên: "Chuyện về cháu và đồng chí Tần đã lan truyền khắp trong thôn ngoài thôn rồi, dù sao chúng cháu cũng là trai chưa vợ gái chưa chồng, còn có ân cứu mạng lẫn nhau, điều này cho thấy ông trời cũng đang ghép duyên cho chúng cháu."

"Cho nên cháu quyết định cùng đồng chí Tần đi lấy giấy chứng nhận, cùng nhau sống thật tốt!"

Vân Mộng Hạ Vũ

Tần Nguyên Cửu cũng gật đầu: "Mặc dù bây giờ cháu không thể cho đồng chí Kha điều kiện vật chất tốt, nhưng cháu tin rằng, với hai bàn tay lao động, cuộc sống của chúng cháu sẽ ngày một tốt hơn."

Trưởng thôn nhíu mày, hết nhìn người này lại nhìn người kia: "Người nhà đồng ý chưa?"

Kha Mỹ Ngu chột dạ gật đầu: "Đồng ý, bà nội và mẹ cháu đều khen đồng chí Tần là đồng chí tốt, mặt lạnh tim ấm, có học thức, tốt tính, đẹp trai, sau này sinh con cũng sẽ rất tốt!"

"Vậy là tốt rồi." Trưởng thôn nghe xong, giống như là mình nói chuyện với thím họ và em dâu họ, thở phào nhẹ nhõm cười vỗ vỗ vai Tần Nguyên Cửu: "Cháu bảy từ nhỏ được người nhà chiều chuộng, mặc dù điều kiện của cháu không tốt, nhưng ở đời vợ chồng không nên so đo với nhau, phù hợp mới là đạo lý."

"Trưởng thôn, cháu biết rồi." Tần Viễn Cửu cười nhạt trả lời.

Vốn dĩ anh rất đẹp trai, nhưng ngày thường luôn bày ra vẻ mặt nhạt nhẽo, khắp người toát ra hơi thở u ám, nụ cười này khiến anh sáng sủa, bắt mắt hơn rất nhiều.

Kha Mỹ Ngu cũng không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần.

Trưởng thôn không nói thêm lời nào, lấy chìa khóa mở ngăn kéo, bắt đầu nghiêm túc viết thư giới thiệu, đóng dấu chính thức của ủy ban thôn Lạc Phượng: "Các cháu cầm thư này và giấy khám sức khỏe từ bệnh viện thị trấn, đến cục dân chính xin là được."

Tần Nguyên Cửu cất thư giới thiệu đi, chân dài một bước ngồi lên xe đạp.

Bánh bao nhỏ nhanh chóng leo lên đòn xe.

Kha Mỹ Ngu cũng nắm lấy quần áo của Tần Nguyên Cửu, nhảy lên ghế sau, vẫy tay chào tạm biệt với trưởng thôn.

Gió cuối thu lạnh thấu xương, Kha Mỹ Ngu nhìn cánh đồng có phần hoang vắng, hít hà không khí đất trời, rụt cổ lại dựa vào sau lưng anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-19.html.]

Người đàn ông rất ấm áp. Anh chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, mùi xà phòng quấn trong hơi ầm bừng bừng xộc vào mũi cô.

Mặc dù thực tế Kha Mỹ Ngu không có ảo tưởng về tình yêu, nhưng cô cũng là một phụ nữ bình thường, thích xem phim thần tượng, đọc tiểu thuyết ngôn tình, ở niên đại này, cảnh nam chính chở nữ chính đi xe đạp sắp bị diễn nát rồi.

Nhưng bây giờ xảy ra với cô, cô vẫn cảm thấy mình là một cái đuôi nhỏ lãng mạn, mặt hơi ửng hồng, cũng không thấy lạnh nữa.

Tần Nguyên Cửu người cao, chân dài, tràn đầy sức lực, đạp xe rất nhanh, không lâu sau đã đến thị trấn.

Thấy còn sớm, bọn họ đến bệnh viện lấy giấy khám sức khỏe trước, tách raxếp hàng để khám sức khỏe.

Kha Mỹ Ngu nắm tay bánh bao nhỏ, tràn đầy hứng thú với mọi thứ trong niên đại này.

"Chị." Lư Việt Hải cảm nhận được những ánh mắt xung quanh mình, mặt đỏ bừng giật nhẹ tay cô, nhỏ giọng nói: "Em biết chị rất ít khi đến thành phố, cũng chưa nhìn thấy nhiều thứ, nhưng chúng ta hãy kiềm chế một chút."

"Hả?" Kha Mỹ Ngu cúi đầu nghi ngờ.

"Chị, em không ghét chị, nhưng em không thích cách bọn họ nhìn chị." Cậu bé liên tục giải thích nói: "Đồng chí Mao nói, mỗi người tính đến ba đời đều có xuất thân chân lấm tay bùn, người nhân dân rất vinh quang."

Sau đó, cậu bé rất kiên nhẫn giới thiệu cho Kha Mỹ Ngu.

Kha Mỹ Ngu cười xoa xoa mái tóc cậu bé, sau đó thờ ơ nhìn sang, khí chất kiêu hãnh kia vừa lộ ra, mặc dù quần áo đã lỗi thời, nhưng cô vẫn tỏa ra ảo giác cho người ta thấy hình ảnh của một thanh niên trí thức thành phố lớn xuống nông thôn, thế là không ai dám tỏ ra khinh bỉ nữa.

Nội dung kiểm tra sức khỏe rất đơn giản, bình thường cho có hình thức, không đến nửa giờ bọn họ đã ra ngoài.

Ba người lại đến cục dân chính, đưa tài liệu, điền đơn, hỏi vài câu, chẳng mấy chốc, mỗi người đều nhận được một tờ giấy chứng nhận kết hôn, giống như giấy khen, trang trí sắc màu rực rỡ, náo nhiệt vui mừng, ở giữa viết: Đồng chí Tần Nguyên Cửu và đồng chí Kha Mỹ Ngu tự nguyện kết hôn, tuân thủ các quy định luật hôn nhân của nước Hạ Hoa, xin cấp giấy chứng nhận này!

Mỗi tội cô mới chiêm ngưỡng được một tí, đã bị Tần Nguyên Cửu bình tĩnh nhét vào trong túi mình.

Kha Mỹ Ngu ngày càng cảm thấy bất an về việc bán mình…

Tần Nguyên Cửu ra khỏi cục dân chính, không lấy xe mà rẽ sang cửa bên cạnh.

Kha Mỹ Ngu nhìn lên, hóa ra là một tiệm chụp ảnh!

"Chị, em muốn chụp ảnh với chị." Hai mắt bánh bao nhỏ bên cạnh sáng lên, vội vàng kéo cô đi vào: "Khi nào em về nhà, thấy nhớ chị thì có thể lấy ảnh ra xem, nếu thực sự không chịu được thì em sẽ bảo cha mẹ cho em đến đây ở một thời gian nữa, có được không chị?"

"Được chứ, nhà chị lớn lắm, nói không chừng lần sau em đến, nhà chị còn có nhà mới nữa nha." Kha Mỹ Ngu không chịu nổi sự mềm mại đáng yêu của bọn trẻ, gần như đáp ứng mọi yêu cầu.

Nhưng ở mạt thế, sự dễ thương, hồn nhiên của trẻ thơ lại trở thành công cụ kiếm cơm của người lớn.

Mặc dù vậy, dưới sự bảo vệ của đại lão cô vẫn giữ quan điểm chính trực hơn những người khác, cũng không cảm thấy đen tối hay tuyệt vọng vì tận thế đến!

"Ông chủ, chụp cho chúng tôi hai tấm." Tần Nguyên Cửu vừa nói vừa đưa giấy đăng ký kết hôn và thư giới thiệu ra.

Dựa vào hai thứ này, bọn họ được hưởng quyền lợi chụp hai ảnh miễn phí, nhằm hưởng ứng chính sách quốc gia và khuyến khích nam nữ thanh niên lấy giấy chứng nhận để bảo vệ quyền và lợi ích của nhau.

Ông chủ chụp ảnh đeo kính lão, đứng sau quầy phủ một lớp tráng men lốm đốm thật dày liếc nhìn bọn họ: "Cùng tôi ra đằng sau chụp ảnh, có cần thay quần áo không? Ở đây chúng tôi có rất nhiều quần áo, nhưng nếu thuê phải thêm tiền, một bộ hai hào, hai bộ ba hào, bốn bộ năm hào!"

"Thay quần áo." Kha Mỹ Ngu gật đầu lia lịa.

Cô sợ lạnh, nhưng trời chưa quá lạnh, cô mặc áo lót, áo len bên trong, khoác áo khoác mỏng bên ngoài, mặc dù thân hình mảnh mai nhưng quần áo quá cồng kềnh, không chỉnh tề, nhìn sẽ rất ngu ngốc.

Kha Mỹ Ngu, người luôn chú ý đến ngoại hình, sao có thể chịu chụp ảnh với một bản thân như vậy?

Cô còn nghĩ đến, chờ sau này con cái lấy ảnh chụp đăng lên bình chọn trên mạng, chắc chắn cô sẽ là người mẹ xinh đẹp nhất!

Nói rồi cô lập tức đi chọn quần áo, cô và Tần Nguyên Cửu đều là móc treo quần áo nên chỉ cần chọn kiểu dáng thôi là được.

"Quần áo này đều là hàng nhập từ Thượng Hải, kiểu dáng đẹp, chụp ảnh cũng có hiệu quả rất tốt." Ông chủ kiên nhẫn giới thiệu, không hề kiêu ngạo như những người bưng bát sắt khác: "Hơn nữa chúng tôi thường xuyên giặt giũ, khách hàng nào mặc bẩn cũng không cho đổi lấy tiền đâu."

Quần áo hơi cũ, thậm chí còn có một ít lông tơ trên cổ áo và tay áo, nhưng lại thực sự sạch sẽ, còn tỏa ra mùi thơm thoang thoảng của xà phòng.

"Em muốn mặc cái này." Kha Mỹ Ngu còn chưa chọn xong, bánh bao nhỏ đã cầm một bộ đồ thủy thủ không buông.

"Không được, quá xấu, không xứng với quần áo của chị." Kha Mỹ Ngu bĩu môi trực tiếp phủ định.

"Nhưng… nhưng mọi người đều mặc mà." Bánh bao nhỏ nhíu lông mày, ôm chặt bộ đồ trong tay, đáng thương nói: "Vô cùng phong cách!"

"Mọi người đều mặc thì có gì hiếm lạ đâu?" Kha Mỹ Ngu không ngẩng đầu lên, hừ một tiếng.

Mười năm vận động còn chưa qua, quần áo đều là một kiểu quy củ, không quá phát triển xuất sắc.

Kha Mỹ Ngu miễn cưỡng chọn một bộ sườn xám cải tiến màu sẫm có cổ đứng, một bộ quân phục có ngôi sao đỏ và một bộ đồ Tân Cương đính kim sa, đương nhiên, để phù hợp với bộ đồ của mình, cô đã chọn kiểu áo Tôn Trung Sơn và quân trang cho Tần Nguyên Cửu.

Bánh bao nhỏ thì mặc đồ Tân Cương!

Hạ Hoa chú ý đến sự hài hòa, có nhiều ưu đãi cho các dân tộc thiểu số, quần áo như vậy nhìn đẹp mà không bị người ta chọn nhầm.

"Đây, đi thay quần áo đi." Kha Mỹ Ngu đưa hai bộ quần áo tới: "Anh yêu cầu chụp ảnh thì phải hợp tác thay quần áo, bổn cô nương không chụp với người mặc quần áo xấu đâu!"

Tần Nguyên Cửu mặt vô cảm nhận lấy, bàn tay chai sạn sượt qua mu bàn tay non nớt của Kha Mỹ Ngu.

Loading...