Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 199
Cập nhật lúc: 2024-10-31 20:53:12
Lượt xem: 43
Cuối cùng cũng gặp được gia đình, Kha Mỹ Ngu ấm ức kéo cánh tay bà cụ, nhỏ giọng giận dữ kể về chuyện xảy ra lúc sáng.
Bà cụ nghe xong cũng rất tức giận: "Sao bà ta có thể như vậy? Bảo Nhi nhà chúng ta khôn khéo, ngoan ngoãn, xinh đẹp như vậy, sao lại cản trở việc của bà ta được? Không được, bà phải nói chuyện với lãnh đạo nhà trường!"
“Bà,” Kha Mỹ Ngu nhanh chóng ngăn bà cụ lại, “Không cần đâu, người ta là giáo viên, làm mọi việc cũng đều có lý, chúng ta làm ầm ĩ lên sẽ thành kém cỏi.
Cháu là loại người để người khác tùy ý ức h.i.ế.p sao? Thời gian còn dài.” Cô bẻ tay kêu lên mấy tiếng rắc rắc, nheo mắt cười nham hiểm nói: “Bà nội, bà chờ cháu hát mừng chiến thắng đi!”
Cuộc sống đại học đầy màu sắc, chiến đấu với những người khác vô cùng vui sướng...
Ăn xong, Tần Nguyên Cửu và Kha Nguyên Hạ lái xe đến chỗ Kha Mỹ Ngu làm thủ tục ở trọ.
Người quản lý là một phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, vẻ mặt nghiêm nghị liếc nhìn thông tin của Kha Mỹ Ngu, sau đó nhìn xuống danh sách đăng ký, "Bạn học, cháu đăng ký quá muộn, tất cả các tầng ký túc xá nữ của ngoài sân các cháu đã đầy rồi, chỉ có thể ở chung với nữ sinh học viên khác thôi.
Tòa nhà số mười ba này mới được sơn năm ngoái, giường cũng được thay mới, hơn nữa lại là phòng sáu người." Nói xong, bà ấy lấy giấy và bút lông, mở tờ giấy ra: "Đây là số giường và tầng của cháu."
Tần Nguyên Cửu liếc mắt một cái, ánh mắt có chút lạnh lùng.
Người quản lý kiên trì nói: "Nơi này ở phía có nắng, lại cách xa nhà vệ sinh, tầng ba không cao cũng không thấp, là nơi mọi người đều tranh giành."
Kha Mỹ Ngu vui vẻ gật đầu cảm ơn bà ấy.
Người quản lý có vẻ hơi không đành lòng nhưng cũng chỉ nhắc nhở: “Bạn học, nội quy ký túc xá của trường chúng ta rất nghiêm ngặt, mười giờ tối đóng cửa liền cấm đi lại trong tòa nhà. Cháu chuẩn bị một cái ống nhổ dưới giường đi."
Kha Mỹ Ngu nghiêng đầu, cười gật đầu, tò mò đi ra ngoài hỏi Tần Nguyên Cửu: “Anh Cửu, dì quản lý này kỳ quái quá, bảo em chuẩn bị một cái ống nhổ dưới giường, em mới không bị cảm lạnh, không cần nhổ đờm..."
Kha Nguyên Hạ ôm trán, em gái ngốc nghếch này từ đâu ra vậy?
Anh ấy vội vàng kéo người sang một bên, nhỏ giọng nói: "Em gái, ống nhổ là để đi tiểu."
“Hả?” Cô vẫn không hiểu ra sao.
"Chính là đi tiểu! Người quản lý không cho em đi vệ sinh sau khi tắt đèn!"
Kha Mỹ Ngu choáng váng. Cô là tiểu tiên nữ không dính khói lửa nhân gian, thực sự không nghĩ tới chuyện như ống nhổ = cái bô.
Cô còn ngốc nghếch mà mang vấn đề này đến hỏi trùm phản diện...
Đối mặt với ánh mắt cười như không cười của Tần Nguyên Tửu, Kha Mỹ Ngu cau mày nói: “Quy củ trường này cũng nhiều thật, có nhà vệ sinh còn không cho em dùng, em cầm đèn pin không được sao?"
Tưởng tượng đến việc có người giải quyết trong phòng ký túc xá, mà mùa đông cửa ra vào và cửa sổ đều đóng kín, cô cảm thấy có chút không thể chấp nhận được.
Vân Mộng Hạ Vũ
Khoảng cách từ khu ký túc xá đến sân ngoài không xa, gần như là nơi giao nhau của mấy ký túc xá học viện. Bên ngoài cũng mới hơn những ký túc xá khác, hệ thống dây điện và đường ống nước gọn gàng, tường mới được sơn hai năm trước nên bên trong tòa nhà có vẻ sạch sẽ rộng thoáng.
Kha Mỹ Ngu cười khẽ, khoe với Kha Nguyên Hạ: "Anh, anh có thấy em rất may mắn không? Ngay cả điều kiện chuyển đến cũng là tốt nhất, không gì sánh bằng."
Kha Nguyên Hạ gật đầu liên tục: "Không tệ, không tệ, sau này em muốn ăn gì thì chỉ cần bảo Vân Bảo Nhi truyền lời cho bọn anh, buổi sáng sẽ mang đồ ăn cho em."
Bởi vì trường học đã khai giảng, học sinh cũng đã chuyển vào ký túc xá, Tần Nguyên Cửu và Kha Nguyên Hạ không được phép vào.
Kha Nguyên Hạ cười, thảo luận với dì quản lý tòa nhà, nói rằng sức lực em gái yếu đuối, phải mang theo rất nhiều đồ, bọn họ mang lên rồi lại xuống.
Dì quản lý tòa nhà không hề châm chước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-199.html.]
"Không được." Bà ấy chỉ vào giấy dán trên tường, "Các bạn đều có thể đọc chữ, bên trên viết đồng chí nam dừng bước. Ở bên trong đều là đồng chí nữ, nếu có chuyện gì xảy ra, tôi không chịu trách nhiệm được.”
Kha Mỹ Ngu cười vẫy tay với anh trai cô và Tần Nguyên Cửu, "Không sao đâu, chỉ là nhiều đồ đạc thôi, đợi em trải xong giường rồi xuống."
Nói xong, cô dũng mãnh cầm một chiếc bao tải lớn trên tay, nhẹ nhàng bước nhanh lên cầu thang.
Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Kha Nguyên Hạ cúi đầu ho khan, hai tay chắp sau lưng nhìn trời nhìn đất.
Kha Mỹ Ngu đi về phía ký túc xá của mình, thấy ổ khóa vẫn còn treo trên cửa, ổ khóa hơi rỉ sét loang lổ, trên đó còn có một lớp bụi dày.
Các bạn học nữ qua lại đều có biểu cảm kỳ lạ trên mặt, mang theo sự đồng tình sâu sắc, bước chân nhanh hơn.
Dù đã đi xa nhưng vẫn sợ hãi bàn luận: "Rốt cuộc bạn học nữ này đắc tội ai, sao lại bị phân đến phòng ký túc xá đó?"
“Ai biết được, nói không chừng là do cô ấy quá xinh đẹp nên làm ai chướng mắt.”
Kha Mỹ Ngu nheo mắt cười khẽ, sau đó bình tĩnh mở cửa, bên trong đặt ba chiếc giường tầng, hai chiếc bàn gỗ lớn, sáu chiếc ghế gỗ và sáu chiếc tủ gỗ, nhưng trên đó lại phủ một lớp bụi dày.
Cô nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận, nhưng không cảm nhận được điều gì bất thường trong phòng.
Có thể độc chiếm một mình một phòng, Kha Mỹ Ngu cảm thấy rất thoải mái.
Cô véo một chiếc que lau bụi, căn phòng lập tức sạch sẽ mới tinh.
Cô mở khóa túi, khẽ cử động ngón tay, chăn, ga, gối và vỏ gối dường như có cánh, từ từ bay về phía giường, chỉ trong vài giây đã được trải ra.
Ngón tay của cô lại động một chút, sách, đồ dùng hàng ngày và quần áo trong chiếc túi kia đều được bày biện một cách có trật tự trong tủ, trên bàn và sàn nhà.
Sau khi sung sướng uống một cốc trà sữa để bổ sung năng lượng vừa mất đi, lúc này Kha Mỹ Ngu mới cặp sách trên lưng rồi khóa kỹ cửa, nhẹ nhàng rời đi trong khi mọi người đang ghé vào khe cửa bàn tán.
"Cô ấy không phản ứng gì sao? Căn phòng đó đã lâu rồi không có người ở, bên trong chắc bẩn và hỗn loạn lắm đúng không? Cô ấy không cần phải đi lấy nước lau chùi sao?"
"Tất cả ký túc xá đều chật kín, một mình cô ấy sống trong phòng ký túc xá kia, chẳng lẽ cô ấy không nghi ngờ chút nào sao?"
“Có thể là người không biết nên không sợ chăng?”
“Quên đi, đây cũng không phải việc của chúng ta, chúng ta vẫn nên nói ít lại, đừng để người khác bắt được nhược điểm…”
Mọi người đều im lặng, ôm sách vở ra ngoài đi học.
Sau khi đi xuống lầu, Kha Nguyên Hạ kéo Kha Mỹ Ngu lại trước, liên tiếp hỏi: "Em gái, người trong ký túc xá có hòa đồng không? Em có tặng họ kẹo, bánh ngọt hay thứ gì đó bày tỏ thân thiện một chút không không?"
“Bọn họ là người nơi nào, sinh viên học viện nào, tính cách như thế nào?”
"Anh nói em biết, em không thể lúc nào cũng cười hì hì được, sẽ có người bắt nạt kẻ yếu. Thỉnh thoảng em phải giơ nắm đ.ấ.m ra để bọn họ biết em không phải là người dễ bắt nạt..."
“Anh hai, em là người duy nhất ở phòng ký túc xá.” Kha Mỹ Ngu ngồi trên xe của Tần Nguyên Cửu, cười nói: “Em không cần lo lắng về việc ai sử dụng bô trong phòng!”
Kha Nguyên Hạ sửng sốt, gãi đầu, than thở: "Em gái thật may mắn, trong tình huống ký túc xá chật kín còn có thể ở một mình một phòng..."
Tần Nguyên Cửu nhịn không được nói với Kha Mỹ Ngu: “Nếu em sợ ở một mình thì cứ nói cho anh biết, tầng ba không cao, anh có thể dùng tay không leo lên.”
Kha Mỹ Ngu ậm ừ, "Không cần, cả tòa nhà đều là người, em sợ gì chứ?"
Cô có rất nhiều lá bài chưa lật, cũng đã nhìn thấy yêu ma quỷ quái thật sự, còn sợ thủ đoạn của người khác sao?