Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 218
Cập nhật lúc: 2024-11-01 05:57:06
Lượt xem: 32
Giữa sinh viên cũng có các cuộc thi đấu, em nghe ngóng rồi, chỉ cần lấy được thứ hạng tốt là sẽ được cộng điểm, phần thưởng, giấy chứng nhận, tiền thưởng đấy. Vợ anh phải nhờ cậy anh nuôi rồi...”
Tần Nguyên Cửu gật đầu: “Được.”
Anh vừa đồng ý xong, Kha Mỹ Ngu đã lấy một tờ đơn ra: “Em cảm thấy Hiệp hội Tình nguyện viên này cũng không tệ, chúng ta đăng ký đi, dùng hết sức mình đi giúp đỡ người khác!”
Tần Nguyên Cửu kinh ngạc nhìn cô: “Em nhiệt tình như này từ khi nào?”
Kha Mỹ Ngu trừng anh: “Có bao giờ em lạnh lùng vô tình đâu!”
Từ khi cô biết sức ảnh hưởng của mình có liên quan tới điểm hòa bình, lòng cô nóng rực lên, giống như muốn làm một viên gạch, chỗ nào cần thì cô tới chỗ đó.
Còn những lời cô bảo sợ phiền, không muốn giúp đỡ, ha ha, nói cũng đã nói ra rồi, nhưng lời nói gió bay, ai có thể bắt bẻ cô chứ?
“Anh đăng ký vào Hiệp hội khoa máy tính, em đăng ký vào Hiệp hội khoa Tiếng Anh và phát thanh trường!”
Tần Nguyên Cửu không đành lòng đả kích lòng nhiệt tình của cô, nhưng anh vẫn phải nhắc nhở một câu: “Em chắc chắn mình đăng ký một lúc ba cái xong em có thể xoay sở được? Đừng có một phút hứng lên, cẩn thận lại bị quả báo tiêu cực, cũng sẽ bị trừ học phần đấy.”
“Xem thường em sao? Con người em ấy, cái khác thì không có, chỉ thích đ.â.m vào đường cùng, em đã nhận định chuyện gì rồi thì sẽ lao đầu cắm cổ đ.â.m vào, hừ.” Kha Mỹ Ngu đứng dậy, đi tới hỏi đơn đăng ký của mấy câu lạc bộ kia.
Anh cả với anh năm không học ở đại học Bách khoa nên Kha Mỹ Ngu không thèm hỏi mà trực tiếp đăng ký cho ba ông anh còn lại, để các anh hưởng thụ cuộc sống đại học trọn vẹn.
Tần Nguyên Cửu và Kha Mỹ Ngu vốn không cần phỏng vấn và diễn thuyết, họ trực tiếp được câu lạc bộ nhận vào.
Hội học sinh cũng muốn tuyển thêm thành viên mới, Kha Mỹ Ngu và Tần Nguyên Cửu thành tích xuất sắc trong kỳ thi đầu vào, tự động trở thành thành viên, chỉ là đi đến ban nào thì sẽ do tự họ lựa chọn.
Tần Nguyên Cửu vào ban tổ chức, Kha Mỹ Ngu lại thích chọn ban quản lý!
Làm xong mọi chuyện, khi tới nhà ăn họ mới phát hiện ra có xe cứu hộ rú còi ra khỏi trường, chưa qua bao lâu, cả trường đều sục sôi.
Hóa ra trong tòa ký túc của các nhân viên độc thân, cô Triệu và viện trưởng bị phát hiện quần áo xộc xệch ở cùng một phòng, bởi vì cửa sổ đóng chặt quá, trong phòng còn đốt lò sưởi nên cả hai đều bị ngộ độc khí CO.
May mà có người phát hiện kịp thời, tính mạng hai người mới không còn gì đáng lo ngại nhưng họ hít phải không ít khí CO, ngộ độc mức độ hai, đã có biểu hiện hệ thần kinh và tinh thần chậm chạp, ví dụ như mất chức năng ngôn ngữ, liệt người, đại tiểu tiện mất khống chế.
Cả hai người đều bị ngộ độc, mặc dù nói hậu di chứng sẽ giảm bớt cho đến khi khỏi hẳn theo thời gian nhưng đối với những giáo viên trung niên chính trực, cực kỳ yêu thể diện mà nói, họ không thể nào dung thứ cho sự nhếch nhác của bản thân.
Huống chi hai người còn bị phát hiện khi ở trong cùng một căn phòng, áo quần xộc xệch khiến mọi người đều liên tưởng miên man.
Vợ viện trưởng nhận được tin thì trực tiếp dẫn theo họ hàng đuổi tới, túm, cào, cấu cô Triệu vừa làm phẫu thuật xong, chỉ có mỗi tròng mắt có thể cử động.
Phần sau đặc sắc tới mức có thể quay thành phim ngắn, mỗi ngày trên bàn ăn, bà cụ đều sẽ lôi chuyện này ra kể với mọi người.
Xảy ra loại chuyện này, cô Triệu và viện trưởng đều phải nhận sự điều tra của tổ chức, bất kể có trong sạch hay không thì họ cũng không thể quay về trường học nữa.
Mọi người đều thổn thức không thôi.
Trong viện ngoại ngữ bị hai người kia một tay che trời, giáo viên và các nhân viên đều cảm thấy như đang nằm mơ. Hình như viện trưởng có dây mơ rễ má với người bên trên, vì thế từ khi nhận chức ông ta một bước lên mây, ngồi ở cương vị viện trưởng tới mười năm nay, là ứng cử viên hứa hẹn nhất cho cuộc cạnh tranh làm hiệu trưởng tiếp theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-218.html.]
Giáo sư Triệu ỷ và danh tiếng là du học sinh được tổ chức sắp xếp nên cũng thuận buồm xuôi gió lấy được chức danh và đãi ngộ cao nhất.
Viện ngoại ngữ gần như hoàn toàn bị họ nắm trong tay, ai không nịnh nọt hoặc nghe theo họ thì đợi bị gây khó dễ đi, trừ phi người đó chuyển đến viện khác, hoặc là tới bên hậu cần.
Thậm chí không ít sinh viên ưu tú vì không chịu nổi ấm ức mà bị ép thôi học, chuyển viện.
Bây giờ hai ngọn núi cao ầm ầm sụp đổ, công nhân viên trong viện ngoại ngữ đều không nhịn được hưng phấn tới nhà ăn số ba ở tòa nhà số hai, mua đồ ăn để chúc mừng.
Lấy cái danh nghĩa tốt đẹp là buổi tụ tập nhỏ ngày cuối tuần.
Kha Mỹ Ngu cũng nghe được rất nhiều bí mật từ trong lời thì thầm của họ, sau đó cô nghiêng đầu rủ rỉ với bà nội.
Người già ý mà, thích hóng chuyện, đây là suối nguồn tinh thần của bà cụ đó.
“Đây chính là báo ứng, người không thể làm chuyện trái lương tâm, làm nhiều rồi, sớm muộn gì cũng phải trả giá!” Bà cụ bĩu môi: “Bé cưng nhà chúng ta có phúc khí, chắc chắn do kiếp trước là người thiện lành, sau này, chúng ta làm nhiều việc thiện lên, tranh thủ kiếp sau cũng được làm phúc bảo.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Kha Mỹ Ngu cười đến chột dạ, cô có phải người thiện lành gì đâu, cô là yêu quái nhỏ!
Cô cũng không biết người tồi tệ như mình sao cả hai đời đều có thể sống mà không cần lo cái ăn cái mặc, ngoại trừ không thể lựa chọn hôn nhân và tình yêu ra.
Nhưng làm gì có ai cả đời thuận lợi.
Bản thân cô thế này cũng đã là đứng trên đỉnh nhân sinh rồi.
“Nếu cái người bắt bẻ cháu, cái cô giáo họ Triệu ấy đã không quay về được nữa thì Bảo Nhi về nhà ở đi, tránh cho cháu ở bên ngoài, bà lo đến ăn không ngon, ngủ cũng không yên.” Bà cụ lập tức nói: “Trong nhà không có cháu trời xanh cũng như biến thành trời âm u, bàn ăn chẳng ai nói được mấy câu.”
Kha Mỹ Ngu biết rõ bà cụ đang dỗ mình nhưng cô vẫn cười gật đầu.
Cô muốn bắt đầu từ bây giờ phải trân trọng những người bên cạnh mình, cố hết sức dùng mọi khả năng để khiến mọi người vui vẻ.
Bàn tay cầm đũa của Tần Nguyên Cửu hơi run lên, anh cười gắp đồ ăn cho bà cụ.
Buổi chiều lúc chuyển đồ, đi qua tòa ký túc của công nhân viên trong trường, Kha Mỹ Ngu nhớ tới mình từng xem tướng cho viện trưởng và cô giáo Triệu, trong lòng cô thấy hơi lạ.
Cô nói dối là muốn đi vệ sinh, rẽ vào nơi không có người rồi dán bùa ẩn thân lên người.
Buổi chiều giữa tháng ba, ánh mặt trời còn mang theo hơi lạnh, mặc dù không có bóng cây che chắn nhưng tòa ký túc của nhân viên vì xây dựng đã lâu, trong hành lang chất đầy đồ linh tinh, đi qua hành lang chật hẹp thì lại càng u ám, tối tăm, đây là ý lạnh có thể thấm vào trong xương thịt con người.
Cô túm mọi người hỏi han vài câu, rất nhanh đã tìm thấy phòng ký túc đơn của cô Triệu, cô dùng pháp quyết đi xuyên qua tường.
Kha Mỹ Ngu thản nhiên dò xét một vòng, quả nhiên đôi mắt được rót linh lực đã thấy vết tích do oán linh để lại.
Cô niết chút tro bụi bên bệ cửa sổ để cảm nhận, sắc mặt lạnh lẽo, một lúc sau cô thở dài, có lúc lòng người còn đáng sợ hơn cả ác linh.
Oán linh này vốn muốn g.i.ế.c c.h.ế.t hai người kia nhưng cuối cùng nó dựa vào chút linh hồn cuối cùng, gọi hàng xóm bên cạnh tới.
Kha Mỹ Ngu xòe tay ra, bên trong có đặt một viên âm châu đen xì không có ánh sáng, trong nháy mắt, căn phòng giống như không gian bị phá nát, tất cả âm khí tan biến, tụ hết vào cùng một chỗ, từng chút một đan xen, tạo thành dáng vẻ mơ hồ của một cô gái xinh đẹp.
Cô gái kia mặc áo đỏ như lửa, mái tóc dài xõa tung, sắc mặt trắng bệch, môi mang theo nụ cười thoải mái.
Cô ấy vừa kinh ngạc, vừa cảm kích nhìn Kha Mỹ Ngu rồi không nhịn được hỏi: “Tại sao?”