Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 224
Cập nhật lúc: 2024-11-01 05:57:16
Lượt xem: 29
Nói xong, anh ấy bổ sung một câu theo thói quen: “Đây là điều tôi muốn nói, lát nữa mọi người sẽ đi viết thông báo, mọi người còn có gì muốn bổ sung không?”
Những thành viên khác lắc đầu, Kha Mỹ Ngu giơ tay nói: “Tôi cảm thấy chúng ta có thể làm một bản thảo, sau đó đọc trên đài phát thanh để càng nhiều người có thể hiểu tường tận về hoạt động này hơn.”
Mọi người sửng sốt, một nữ sinh không nhịn được nói: “Suy nghĩ của bạn học Kha rất tốt, nhưng mỗi ngày nội dung phát sóng của đài phát thanh đều được cố định, thời gian sắp xếp cũng kín rồi, rất ít khi nhận thông báo kiểu này.
Hơn nữa thành viên trong tổ ta không tốt lắm, không tiếp xúc nhiều với đài phát thanh trường.”
Hạ Hải Phượng cười nói: “Bạn học Kha là người của đài phát thanh trường đó.”
Một câu nói khiến mọi người sửng sốt, sau đó họ nhìn về phía Kha Mỹ Ngu đầy ghen tỵ và sùng bái, đột nhiên họ nhớ ra: “Ôi trời, sao tôi lại quên mất, buổi trưa bạn học Kha đã nói trên đài rồi mà, có điều lúc đó tôi gội đầu, nhiều tạp âm quá, nghe không rõ tên nhưng giọng nói kia quá tiêu chuẩn!”
Những người khác cũng sôi nổi bàn tán, sau đó mọi người đều tha thiết nhìn Kha Mỹ Ngu.
“Bạn học Kha, mặc dù cô làm trong đài phát thanh nhưng dù sao thì cô cũng mới gia nhập, có thể giúp Hiệp hội Ngoại ngữ chúng ta xen chút tin tức vào không?” Tổ trưởng chần chừ hỏi.
“Tôi không dám chắc trăm phần trăm, chỉ có thể thử xem thôi.” Kha Mỹ Ngu cười nói: “Tôi cảm thấy tổ chức góc ngoại ngữ, tham gia hùng biện ngoại ngữ đều là chuyện tốt, nên quảng bá rộng rãi.”
Họp hành xong, mọi người bắt tay vào viết thông báo.
Chữ Kha Mỹ Ngu rất đẹp, nhất là chữ nghệ thuật, cô viết cực kỳ bắt mắt.
Cô chú ý tới bảng thông báo trước tòa nhà dạy học và tòa ký túc đã được dán đầy thông báo, ngoại trừ màu sắc giấy, kích cỡ giấy, nét chữ xấu đẹp khác nhau ra, trên cơ bản, vừa liếc mắt một cái thì có vẻ cái gì cũng chú ý thấy nhưng thực chất lại chẳng đọng lại được gì.
“Tổ trưởng, có màu không?” Kha Mỹ Ngu hỏi.
Bởi vì cô là thành viên của đài phát thanh, sự tin phục của mọi người dành cho cô rất cao, họ đều dừng động tác lại, hiếu kỳ nhìn qua.
Đối mặt với câu hỏi im lặng của mọi người, Kha Mỹ Ngu cười nói: “Tôi cảm thấy vẽ rồi trang trí thông báo đẹp một chút, mọi người sẽ dễ bị thu hút hơn.”
Người của thời đại này đều quen theo nề nếp cũ, tất cả hành động và thói quen đều theo người đi trước, hơn nữa những thông báo rực rỡ thế này đều là của sinh viên mỹ thuật, rất ít sinh viên trong các học viện khác giỏi những thứ này.
Thông báo họ viết rất nghiêm túc, đơn giản là trần thuật lại sự việc là chính, họ sẽ không lãng phí quá nhiều suy nghĩ.
“Được, bạn học Kha còn cần gì nữa, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết.” Tổ trưởng hỏi.
“Chỉ cần màu, giấy trắng cứng và dày một chút, nếu có chút giấy bóng màu vàng thì càng tốt, thêm cả d.a.o cắt nữa.”
Sau khi ghi nhớ, tổ trưởng đạp xe tới viện mỹ thuật, nửa tiếng sau anh ấy mới quay lại, thở hổn hển đưa đồ qua.
Kha Mỹ Ngu đã dùng vở vẽ phác qua rồi.
Cô phát hiện ra Hiệp hội Ngoại ngữ này chỉ có cái tên, chưa có logo của riêng mình nên cô thuận tay phác ra hình đơn giản, chỉ là ba chữ cái ABC nghịch ngợm treo thêm hai cây bút lông bên trên, tạo thành một hình tam giác, có nghĩa là ngoại ngữ cũng chỉ là hai cây bút của Hạ Hoa mà thôi, từ đó tạo cho người ta ám thị tâm lý là ngoại ngữ không khó, cũng rất thích hợp với chủ đề góc ngoại ngữ.
Một đám người không nhịn được vây xung quanh Kha Mỹ Ngu, giúp cô làm việc, có người cắt giấy bóng vàng ra thành từng mảnh vụn, lúc Kha Mỹ Ngu viết chữ thì trộn chúng với hồ dán rồi rắc lên, có người tiến hành tô màu theo sự chỉ dẫn của cô.
Chữ mỹ thuật Kha Mỹ Ngu viết rất đẹp, rất mượt mà, phối thêm màu sắc rực rỡ khiến nó như sống dậy, tạo cho người ta ảo giác về sự vui vẻ, náo nhiệt, thoải mái.
Cô tóm tắt lại việc mở ra góc ngoại ngữ, chỉ ra tầm quan trọng của ngoại ngữ và phần thưởng phong phú của cuộc thi hùng biện một cách vắn tắt.
Dùng chữ cái tạo thành các bức tranh minh họa rất thú vị và đẹp đẽ, lại vẽ viền hoa, cả tờ thông báo trở nên nổi bật nhất bảng thông báo.
Mọi người nhìn xong đều kích động, dưới sự cổ vũ của Kha Mỹ Ngu, họ cũng thử to gan viết vẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-224.html.]
Sau khi tham gia câu lạc bộ, Kha Mỹ Ngu thực sự cảm nhận được con quay chuyển động như thế nào!
Tham gia ban quản lý của hội sinh viên, cô phải cùng một đàn chị nữa kiểm tra phòng ngủ và vệ sinh của một toà nhà.
Sau đó cuối tuần Hiệp hội tình nguyện sẽ có hoạt động...
Kha Mỹ Ngu đột nhiên khóc không ra nước mắt, lúc trước đều là cô dằn vặt người khác, không ngờ lần này chơi lớn quá, bản thân cũng bị chính mình dằn vặt luôn!
Sau khi kiểm tra phòng ngủ về, Kha Mỹ Ngu thấy Hàng Vũ Đồng trong nhà mình, đột nhiên nhớ tới ván cờ tối qua, cô xoa xoa lòng bàn tay, gọi các anh trai đi tập luyện.
Cả ngày hôm nay đám anh em nhà họ Kha bị câu lạc bộ dằn vặt xoay như chong chóng, ai cũng mang khuôn mặt sầu khổ, nghiến răng điên cuồng phi nước đại quanh sân vận động.
Kha Mỹ Ngu cùng chị dâu cả Lý Quyên Mai và Hàng Vũ Đồng bóc quýt, ăn bánh quy, nhai kẹo hoa quả, đợi người chạy đến trước mặt mình thì hời hợt gào cố lên, rồi còn nhắc xem còn lại bao nhiêu vòng nữa.
Sau sân vận động có ánh đèn đường lờ mờ, nơi chiếu sáng chỉ to bằng lòng bàn tay. Hàng Vũ Đồng có thể thoải mái nhìn họ chạy.
Mặc dù số lần và thời gian cô ấy tiếp xúc với Kha Nguyên Hạ không nhiều, thậm chí hai người còn chưa nói riêng với nhau câu nào nhưng cô ấy có thể vừa liếc mắt là nhận ra bóng dáng Kha Nguyên Hạ trong số năm anh em kia.
Kha Mỹ Ngu khẽ huých vai chị dâu cả, cười tủm tỉm dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ấy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lý Quyên Mai cũng không nhịn được mím môi khẽ cười, cô ấy cũng nhớ tới dáng vẻ của mình lúc mới rơi vào bẫy của cô gái nhỏ, vừa ngứa ngáy, bồn chồn lại vừa chua vừa ngọt.
“Xem ra chuyện tốt của anh hai em sắp tới rồi.” Cô ấy thì thầm.
Kha Mỹ Ngu gật đầu: “Anh hai ổn định sớm thì sẽ khôn ngoan ra sớm, anh ấy cũng sẽ nỗ lực phấn đấu vì tổ ấm nhỏ của mình. Đàn ông phải có trách nhiệm thuộc về riêng mình thì mới nhanh chóng trưởng thành được.”
Anh em nhà họ Kha đều chạy xong rồi, họ vừa thở hổn hển, vừa bước tới.
Sau đó lập tức bị Kha Mỹ Ngu ghét bỏ, nhăn mũi đuổi về đi tắm.
Họ thẹn quá hóa giận, lườm cô em gái mình thương yêu, sao có thể thẳng thừng ghét bỏ anh trai thế chứ?
Cuối cùng trên đường chạy chỉ còn Kha Nguyên Hạ phải chạy nhiều hơn các anh em mình đến mười vòng.
Anh ấy không nói một lời, cắm đầu chạy, lúc đi ngang qua họ mồ hôi rơi trên đất còn phát ra tiếng.
Kha Mỹ Ngu và Lý Quyên Mai hóng hớt nhưng Hàng Vũ Đồng không nhịn được đau lòng: “Ngu Bảo Nhi, không phải chỉ là chơi cờ thôi sao, sao phải nghiêm túc như thế?
Chạy mấy vòng thôi là được rồi mà. Còn chạy tiếp nữa em, anh hai em chịu thế nào được?”
Một vòng là bốn trăm mét đấy!
Kha Mỹ Ngu ngẩn ra: “Hả, nhiều lắm sao?”
Đúng lúc Kha Nguyên Hạ chạy đến trước mặt.
“Anh hai, anh chạy được mấy vòng rồi?”
Bước chân Kha Nguyên Hạ loạng choạng, dọa cho Hàng Vũ Đồng đứng bật dậy ra đỡ lấy anh ấy.
Da thịt hai người tiếp xúc, giống như núi lửa chạm vào sông băng, cảm giác rung động khiến cả hai đều run lên rồi lập tức lùi về sau ba, bốn bước.
“Không phải chứ, em gái, anh chạy được bao nhiêu vòng rồi sao em không đếm hả? Em chỉ mải ăn thôi sao?” Kha Nguyên Hạ bi phẫn, anh ấy dám cược, nếu như tâm trạng em gái không tốt, em gái dám nói một câu chạy lại đi!
Hàng Vũ Đồng vội nói: “Mười chín vòng rồi. Tổng cộng bảy nghìn sáu trăm mét, chạy nhiều lắm rồi...”