Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 234

Cập nhật lúc: 2024-11-01 05:57:32
Lượt xem: 35

“Nhà của anh ta ở thủ đô, cha mẹ lại công tác ở đây, sau này chắc chắn anh ta sẽ được chuyển về...

Anh ta cũng là sinh viên đại học, nhưng đã là sinh viên năm hai rồi."

Kha Mỹ Ngu cũng đưa mắt nhìn qua theo lời của hai người.

Người đàn ông có dáng người cao to rắn rỏi, chiều cao ước chừng 1 mét 89. Quả bóng rổ trong tay anh ta giống như bị hút vào, dù có xoay hay ném thế nào cũng không rơi ra. Dáng vẻ tỏ ra cool ngầu đó cũng vô cùng đẹp trai, khiến cho nhiều nữ sinh vẫy mạnh lá cờ trong tay.

Thậm chí, những thành viên nữ của câu lạc bộ văn thể mỹ đồng tổ chức giải đấu với câu lạc bộ bóng rổ lần này, tất cả đều ngượng ngùng tiến tới đưa nước, quà lưu niệm, tờ rơi.

Đúng lúc người đó vừa quay đầu lại, nhìn thấy Kha Mỹ Ngu đang sững sờ thì cười rạng rỡ, bắt đầu làm ra đủ trò với quả bóng rổ.

Kha Mỹ Ngu cũng ngơ ngác, khóe môi không khỏi cong lên, mỉm cười ngọt ngào.

Cô nắm chặt chiếc cốc trong tay, trong lòng vô cùng chấn động, không ngờ anh ta giống hệt trúc mã của cô!

Cô còn chưa kịp nhìn lại lần nữa, Tần Nguyên Cửu đã đi tới hỏi: "Em mang nước tới chưa?"

Kha Mỹ Ngu vội vàng lấy ra một bình nước khác, rót cho anh một ly: "Bạn học Tần, anh phụ trách vị trí nào vậy? Vừa rồi em không nhìn thấy anh."

Chỉ có trước mặt gia đình, hoặc ở nơi riêng tư, cô mới gọi anh là anh Cửu, còn bình thường cô sẽ gọi là anh Tần hoặc bạn học Tần.

Tần Nguyên Cửu hạ mi mắt, ngẩng đầu uống nước: "Khởi động, lát nữa anh sẽ vào sân."

Anh vừa dứt lời, những người xung quanh vừa kinh ngạc vừa tò mò hỏi: "Câu lạc bộ bóng rổ bắt đầu ở học kỳ mới cho phép thành viên mới vào sân sao?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Cho dù chỉ đấu giao hữu với đội tuyển tỉnh, thì các thành viên trong câu lạc bộ bóng rổ của trường mình cũng phải thể hiện chuyên nghiệp chứ.

Một phần ba số sinh viên đại học là được công xã tiến cử, hai phần ba còn lại là sinh viên thành thị, nhưng mọi người bình thường chơi bóng rổ đều rất tùy hứng, nếu không được đào tạo chuyên nghiệp, thì thực lực của họ sao có thể so sánh với các cầu thủ kỳ cựu?

Những sự kiện quy mô lớn thế này vẫn luôn để các cầu thủ kỳ cựu thi đấu, vậy nên nửa đầu năm nay, những cầu thủ mới thậm chí còn không có cơ hội ngồi dự bị.

Tần Nguyên Cửu gật đầu: "Đội trường nói phải đào tạo người mới."

Nói xong, anh vuốt tóc Kha Mỹ Ngu. Không đợi cô kịp nổi giận, anh dùng một tay chống vào lan can, nhảy xuống khán đài một cách đẹp mắt và vững vàng.

Trong lòng mọi người đều vô cùng ngưỡng mộ.

Kha Mỹ Ngu kéo tóc mình xuống, giận dữ nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh.

Tần Nguyên Cửu cười nói: "Đội trưởng, tôi muốn vào sân thi đấu."

"Gì vậy?" Đội trưởng cau mày hỏi: "Chúng ta đã quyết định tuyển thủ vào sân và dự bị từ một tuần trước, mọi người đều tích cực tham gia huấn luyện. Bây giờ bắt người ta ra sân, người ta sẽ không chịu đâu."

Tần Nguyên Cửu bình thản nói: "Chỉ là tôi nghe nói chúng ta là bao cát cho đội tuyển tỉnh, bọn họ cần phải giẫm lên chúng ta mới có thể duy trì được vinh quang. Người như tôi trước giờ chưa từng nhận thất bại, nên tôi hy vọng có thể thử sức với bọn họ."

Cũng giống như đội tuyển trường đầu giao hữu với đội tuyển tỉnh, mặc dù các thành viên khác của câu lạc bộ bóng rổ không tham gia cuộc thi này, nhưng họ vẫn phải chọn cầu thủ vào sân và cầu thủ dự bị để đấu giao hữu. Mục đích là để mọi người cùng nhận được một hệ thống chuyên nghiệp, được đào tạo ở cường độ cao, giúp các thành viên mới có thể phát triển nhanh chóng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-234.html.]

Tần Nguyên Cửu và ba người anh vợ đã thể hiện rất tốt trong buổi huấn luyện tuần này. Họ có phản ứng nhanh nhạy, cơ thể linh hoạt, ném rổ chính xác cùng với khả năng bật nhảy tốt. Họ đã có gần như tất cả tố chất cần thiết để chơi bóng rổ, đồng thời cũng có thể đảm nhiệm các vị trí không quá khác nhau như tiên phong chính, tiên phong phụ, trung phong, hậu vệ dẫn bóng và hậu vệ ghi điểm.

Thực ra trước đó, đội trưởng cũng muốn bốn người tham gia trận đấu cùng với một thành viên cũ.

Chỉ là Tần Nguyên Cửu lúc đó đã từ chối, nói rằng vẫn nên làm theo thông lệ. Thứ nhất là quan tâm đến cảm xúc của các thành viên cũ, thứ hai là giữ thể diện với đội tuyển tỉnh.

Hiện tại anh lại xin tham gia tạm thời, khiến cho đội trưởng rất tò mò: "Nếu không nói cho tôi biết lý do thực sự, tôi sẽ không cho cậu vào sân đâu."

Tần Nguyên Cửu bất đắc dĩ liếc nhìn lên khán đài: "Cô ấy là lý do của tôi."

Đội trưởng lập tức hiểu ra, tưởng anh muốn ra vẻ trước mặt người yêu nên cười vỗ vai anh, cố ý bẻ lời nói: "Có vẻ như người yêu của bạn học Tần là người có tinh thần tập thể rất cao, nhận thức về tư tưởng cũng rất cao, cậu cần phải học hỏi cô ấy."

Nói xong, anh ta gọi Kha Nguyên Hạ, Kha Nguyên Hoa và Kha Nguyên Vạn đến hỏi: "Em gái của các cậu muốn bạn học Tần tham gia trận đấu, các cậu có muốn vào sân hoạt động chút không?"

Ba người họ đồng loạt nhìn về phía em rể, thấy anh gật đầu, bọn họ cũng gật đầu. Bọn họ không thể để một mình em rể mình chiếm hết sự chú ý được.

Vì vậy, đội trưởng đã triệu tập những cầu thủ bị khí thế của đội tuyển tỉnh lấn át, đang sa sút tinh thần làm nóng người. Anh ta chỉ để lại một cầu thủ phối hợp và chuyền bóng tốt, những cầu thủ còn lại được sắp xếp vào hàng dự bị.

Sau khi thay đổi thành viên trong đội, hai đội đang khởi động lập tức nhìn nhau với ánh mắt gay gắt. Đặc biệt là người đàn ông cơ bắp đứng đối diện với Kha Nguyên Hạ, anh ta đang khoe khoang cơ thể bằng nhiều cách khác nhau, cố gắng chế ngự đối thủ về mặt khí thế.

Kha Mỹ Ngu không khỏi che mặt lại, giả vờ như không nhận ra.

Ngay sau đó, trọng tài thổi còi. Trong tràng vỗ tay nồng nhiệt của mọi người, cầu thủ của hai đội xếp hàng chạy vào sân với tinh thần hăng hái.

Trong tỉnh rất coi trọng các trận đấu bóng rổ, một vài vị lãnh đạo đã cùng nhau đến xem. Trong đó có thư ký Bạch đã từng có duyên gặp Kha Mỹ Ngu và những người khác một lần.

Thư ký Bạch và thầy hiệu phó lần lượt nói vài câu, cuộc thi chính thức bắt đầu!

Tiếng còi vừa vang lên, Tần Nguyên Cửu chớp mắt đã cướp được bóng, mọi người còn chưa kịp phản ứng, anh đã trực tiếp xoay người nhảy lên, ném bóng thẳng vào rổ một cách nhanh gọn, thậm chí còn không chạm vào vành rổ!

Mọi người đều sững sờ, tất cả chỉ xảy ra trong ba giây phải không?

Ngay lập tức, toàn bộ khán phòng nổ ra những tiếng hò reo phấn khích, Kha Mỹ Ngu cũng vẫy một lá cờ nhỏ và hét theo.

Các thành viên đội tuyển tỉnh rất tức giận, đây là lần đầu tiên bị người ta ghi bàn như tát vào mặt.

Họ nhìn nhau, sau đó bắt đầu cầm bóng phát động tấn công mạnh mẽ.

Vừa qua được nửa sân, bóng đã bị Kha Nguyên Hạ cướp đi, còn cơ thể của họ vẫn lao về phía trước một cách mất kiểm soát. Khi quay đầu lại nhìn, thì Kha Nguyên Hạ đã chạy đến vạch ba điểm, sau đó tiện tay ném bóng một cách tùy ý. Bóng quay trên vành rổ một vòng, rồi ung dung vào rổ trong sự hồi hộp của mọi người.

Sau khi mỗi người nhà họ Kha ghi được một trái liền bắt đầu chơi chậm lại. Mỗi khi đối thủ đuổi kịp, thì họ lại ghi được một bàn thắng đẹp mắt.

Chưa bao giờ đội tuyển tỉnh bị sỉ nhục nặng nề như hôm nay. Đây cũng là cách họ thường sử dụng để trêu chọc đối thủ, cảm giác thực sự rất khó chịu.

Ngoài ra, họ còn cảm nhận sâu sắc hàm nghĩa của câu nói núi cao còn có núi cao hơn. Bắt đầu từ thù địch, không phục, bọn họ chuyển sang ngưỡng mộ từ tận đáy lòng.

Kết thúc trận đấu, hai đội chỉ cách nhau hai điểm.

Lần đầu tiên, các thành viên đội tuyển tỉnh đứng thẳng người cúi chào thật sâu với đối thủ.

"Các thành viên mới của trường các anh thực sự rất mạnh, khi trở về chúng tôi nhất định sẽ luyện tập chăm chỉ hơn. Thỉnh thoảng sẽ đến đấu giao hữu với các anh, hy vọng các anh không cảm thấy chúng tôi quá phiền phức."

Loading...