Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 254
Cập nhật lúc: 2024-11-01 05:58:43
Lượt xem: 34
Kha Mỹ Ngu cười nói: “Anh ấy không sao đâu, bây giờ chỉ là tạm thời cơ thể hơi yếu nên ngủ say mà thôi, có lẽ chiều hoặc sáng ngày mai là tỉnh rồi.”
“Được, nếu sáng mai Tiểu Tần không tỉnh đưa thằng bé tới bệnh viện ngay. Đây cũng không phải là chuyện nhỏ, không thể chậm trễ được.” Mẹ Kha nhấn mạnh.
Kha Mỹ Ngu đồng ý.
Nhưng mà hôm sau Tần Nguyên Cửu cũng không tỉnh lại, người nhà họ Kha vội vàng đưa người tới bệnh viện trấn trên.
Các bác sĩ kiểm tra cả buổi nhưng vẫn không tìm ra nguyên nhân.
Họ chỉ có thể lại đưa lên bệnh viện tỉnh, kiểm tra một hồi, m.á.u bầm sau ót Tần Nguyên Cửu đã tan hơn phân nửa, cơ thể không có bệnh gì cả.
Kha Mỹ Khu cũng lặng lẽ thử rất nhiều cách nhưng mà thần may mắn lại không tới.
“Trước đó tôi theo thầy ở thủ đô cũng đã gặp rất nhiều người bệnh bị thương đầu.” Bác sĩ phụ trách cân nhắc chọn lời nói: “Đầu là chỗ phức tạp nhất trong tất cả các bộ phận của chúng ta. Rốt cuộc các tế bào thần kinh bên trong khống chế cái gì, chúng tôi vẫn chưa thể dùng bất cứ ngôn ngữ nào để phiên dịch và giải thích.
Có vài người mắc bệnh mất ngôn ngữ, tứ chi không cân đối, bị mù hoặc là suy giảm trí nhớ gì đó, cũng là vì đầu bị thương.
Chuyện giống như của đồng chí Tần tôi cũng đã gặp nhiều rồi, có người ngủ năm ba ngày là tỉnh ngay, cũng có ngủ năm ba năm, thậm chí là cả đời. Người thân phải chuẩn bị tâm lý, hơn nữa mức độ cậu ấy ngủ sâu thế này, dù có tỉnh lại có thể cũng sẽ xuất hiện tình huống chúng ta không ngờ tới…”
Lúc nói đến đây, hai người đi qua phía cửa, sau đó lùi về: “Ôi chao, lúc nãy tôi còn cảm thấy quen mắt thì ra là các người thật.”
Người nhà họ Kha vô thức nghiêng đầu nhìn, thì thấy Đổng Hữu Lan đội một cái khăn hồng nhạt trên đầu, trong n.g.ự.c ôm một đứa bé, cười miệng tới mang tai.
“Mặc dù chúng ta tách ra ở riêng và từ mặt rồi, nhưng ở chung một thôn mà, dù sao cũng xem như là đồng hương đúng không? Sao mà giống như gặp kẻ thù thế, không quan tâm người ta à?” Đổng Hữu Lan ưỡn ngực.
“Dù sao cũng là chuyện lông gà vỏ tỏi năm xưa, không nhắc tới cũng được. Bây giờ con rể tôi có triển vọng rồi, lấy giải thưởng trong cuộc thi vận tải ở trên tỉnh, còn giúp các đồng chí trong đồn phá một ổ cướp đường, được điều thẳng tới đội vận tải trên tỉnh.
Con gái tôi cũng là phụ bếp trong nhà ăn của đội vận chuyển, nhân viên chính thức đó. Hai tụi nó hiếu thảo quá, thấy trình độ chữa bệnh của trấn trên không tốt nên đón tôi tới đây.
À đúng rồi, quên không nói với mấy người, tối qua tôi sinh được một thằng nhóc mập. Quay lại đưa trứng gà đỏ cho bác sĩ và y tá, cũng cho các người một phần…”
“Mẹ à, mẹ đừng nói nữa.” Kha Ân Thục cầm bọc quần áo khẽ nói: “Hình như là họ đưa người tới khám bệnh.”
Đổng Hữu Lan tinh mắt nhìn qua kẽ hở thấy Tần Nguyên Cửu đang nằm trên giường, nhịn không được cười trên nỗi đau của người khác: “Ôi, may mà chúng ta từ mặt sớm. Nếu không bây giờ tôi vẫn chưa mang thai được, nhà Ân Thục cũng không lên tỉnh được. Nhìn xem, lúc này mới có bao lâu đâu mà đồng chí khỏe như thế đã bị làm khổ tới nhập viện rồi, chậc chậc.”
Nói xong bà ta ghét bỏ nhìn Kha Mỹ Ngu, ý trong ý ngoài người nhà họ Kha đã hiểu hết rồi.
Không phải là đáng nói Kha Ân Thục là phúc bảo, còn Kha Mỹ Ngu là sao chổi à?
Ngay cả người khỏe mạnh như Tần Nguyên Cửu cũng bị khắc tới nhập viện.
Bà cụ nhìn bọc quần áo trong lòng Đổng Hữu Lan, lạnh nhạt nói: “Nếu như tôi nhớ không lầm thì đứa nhỏ này của cô mới tám tháng đúng không?”
Có người ngoài ở đây, họ đều chỉ một nửa, giữ lại một nửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-254.html.]
Người xưa thường nói bảy sống tám chết, mặc dù những lời này không có căn cứ khoa học nhưng trẻ con phải được sinh đủ tháng cơ thể mới khỏe mạnh.
Đổng Hữu Lan lập tức tái mặt: "Quả nhiên dì là người khẩu phật tâm xà, con trai tôi còn nhỏ như vậy mà dì nỡ lòng trù ẻo nó!"
Bà cụ cười mỉa nói: "Tôi có gì nói đó thôi. Bây giờ là xã hội mới, không còn chuộng mê tín như thời phong kiến, người ta may mắn là do nỗ lực cá nhân. Cô vì đứa bé này mà uống rất nhiều thuốc, nhưng uống có đúng hay không thì khó nói.
Làm người phải có lương tâm, bớt nói mấy lời bóng gió đi. Nếu đã có con trai, thì nên tranh thủ về nhà. Đừng có ở đây c.h.é.m gió rồi tự cho mình là đúng nữa!"
Vân Mộng Hạ Vũ
Đổng Hữu Lan giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhà bà ta mong chờ bao nhiêu năm nay, sinh liên tiếp bốn đứa con gái mới có được một thằng con trai.
Nhưng đứa bé này không sinh đủ tháng, chỉ vừa mới qua được tháng thứ tám. Mặc dù tay chân đã phát triển toàn diện, nhưng vừa gầy vừa nhỏ, tiếng khóc cũng giống như mèo con, ngay cả b.ú sữa cũng không có sức…
"Phì!" Bà ta không nhịn được nhổ một ngụm nước bọt vào cửa: "Cái nhà này đúng là thất đức. Nhìn đi, cháu rể quý giá của dì tỉnh dậy chắc chắn sẽ trở thành kẻ ngốc!"
Khi đàn ông nhà họ Kha giơ nắm đ.ấ.m lên, bà ta lập tức kéo con gái mình đi.
Kha Mỹ Ngu vẫn luôn nhìn chằm chằm Kha Ân Thục, nhưng cô ta lại hơi cúi đầu, làm ra dáng vẻ ngượng ngùng ngoan ngoãn.
Trong khoảng thời gian này, cô hoàn toàn tập trung vào Tần Nguyên Cửu, không có thời gian điều tra xem người gửi điện báo cho cha mẹ cô là ai.
Nhưng nếu nghĩ lại, theo tính toán của Kha Ân Thục, cô ta sẽ không đích thân đến bưu điện để chuyển thư, vậy nên việc điều tra sẽ không hề dễ dàng.
Kha Mỹ Ngu lạnh lùng cau mày, trầm giọng lẩm bẩm: "Ở hiền gặp lành, ở dữ gặp ác, đó chính là quy luật của ông trời!"
Trường học chỉ đóng cửa một ngày, kêu gọi toàn thể giáo viên cùng sinh viên dọn dẹp vệ sinh các lớp học. Ngày hôm sau lại khôi phục trật tự bình thường.
Hiệu tập kết ngoại ngữ vừa chuẩn bị xong, Kha Mỹ Ngu trực tiếp giao trách nhiệm cho cựu tổ trưởng tổ hai của hiệp hội Ngoại Ngữ. Ngoài ra, cô còn hào phóng tặng một cuốn sách dày về ý tưởng thành lập kinh doanh hiệu tập kết ngoại ngữ, còn cô thì chỉ lấy danh hiệu phó hội trưởng.
Ngoài việc đến lớp, cô còn đến bệnh viện trông coi Tần Nguyên Cửu, không ngừng nói chuyện hoặc đọc sách cho anh nghe.
Ngày tháng trôi qua, niềm hy vọng trong lòng Kha Mỹ Ngu dần bị mài mòn.
Cô cẩn thận lau tay cho Tần Nguyên Cửu, nhỏ giọng nói: "Anh Cửu, em thấy cuộc sống của em quá suôn sẻ. Cho dù ở mạt thế thiếu ăn thiếu mặc, em cũng không phải lo lắng gì.
Hơn nữa, em không biết cái gì là trân trọng, luôn dây dưa giữa anh và Ứng Yến, vậy nên ông trời mới thấy em chướng mắt, giáng xuống cho em một đòn.
Anh mau tỉnh lại đi, cho dù là khó khăn, kiếp nạn hay là bị cá chép phản lại, thì cứ nhắm vào em là được..."
Cô đã lầm bẩm những điều này suốt cả mùa hè, nhìn người nằm trên giường được truyền linh lực và các loại bùa dinh dưỡng liên tục, cơ thể không hề ốm đi, cơ bắp vẫn giữ được vẻ rắn chắc, giống như chỉ đang ngủ say.
Kha Mỹ Ngu đột nhiên đảo mắt, ghé sát vào tai anh: "Anh Cửu, hôm nay có một giáo sư rất trẻ đến học viện Ngoại Ngữ bọn em, anh ấy nói tiếng nước ngoài rất hay. Em nghe nói nhà anh ấy rất giàu, tất cả của cải đều được tổ chức công nhận rõ ràng.
Họ sống trong một ngôi nhà kiểu phương tây, nội thất trong nhà đều làm bằng gỗ lim, đã vậy còn có quản gia và tài xế.
Anh ấy đẹp trai, nói chuyện hài hước, cả lớp em đều rất thích anh ấy. Chủ nhật tuần trước em không đến là để đi cùng bạn đến nhà anh ấy chơi. Bọn em còn nghe đĩa nhạc, ăn bánh kem socola, pizza và bánh mì dalieba..."
Kha Mỹ Ngu kể lại chi tiết chuyện mình đến nhà người ta chơi: "Đúng rồi, khi nghe tin bọn em thành lập hiệu tập kết ngoại ngữ, anh ấy đã nhiệt tình chủ động ứng cử vào vị trí cố vấn, giải đáp thắc mắc cho tất cả sinh viên và đồng chí đến hội quán…"