Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 275

Cập nhật lúc: 2024-11-01 11:46:03
Lượt xem: 29

“Hơn nữa...” Sắc mặt anh lạnh đi: “Nhà họ Ứng còn không ít đồ mẹ anh để lại, anh có thể không cần nhưng chắc chắn không được để đám người không làm mà đòi có ăn tiếp tục hưởng thụ.”

Kha Mỹ Ngu hơi lo lắng: “Anh nói mẹ kế kia của anh là con gái của người trong tổ cải tổ thành phố.”

“Năm ngoái bị cắt chức rồi.” Mặt Ứng Yến mang theo chế nhạo: “Có vài người một khi có quyền có thế là quên hết tất cả, vị trí kia nhìn thì nở mày nở mặt, nắm trong tay sống chết, tiền đồ của biết bao nhiêu người nhưng cũng là củ khoai nóng bỏng tay, nói không chừng đắc tội với thế lực ẩn mình nào đó, rớt đài rồi mà vẫn không biết tại sao.

Nếu không em cho rằng sao người đàn ông kia lại dám gọi anh về? Suy cho cùng không phải tất cả phụ nữ đều giống mẹ anh, có thể nhẫn nhịn chuyện ông ta ăn vụng bên ngoài.

Hơn nữa chắc ông ta cũng nghe phong thanh ông bà ngoại anh được sửa án sai, nên mới muốn chuẩn bị chút gì chăng?”

Kha Mỹ Ngu vỗ vai anh đầy thông cảm: “Trời giao trách nhiệm cho người lớn lao thì phải rèn tâm trí qua khổ não, rèn gân cốt qua lao động. Thế nên đồng chí Ứng Yến à, anh đừng giận, đây là bài kiểm tra dành cho anh đấy!

Có điều bây giờ có em bên cạnh anh rồi, chúng ta chẳng hề thiếu tình yêu nha!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ánh mắt Ứng Yến nhìn qua đầy nóng bỏng, anh kéo người vào trong con hẻm, chặn cô trong tường, anh nhéo cằm cô, khàn giọng hỏi: “Đây có được xem là biến tướng của tỏ tình không?”

Kha Mỹ Ngu trợn mắt: “Em, em an ủi anh mà thôi!”

“An ủi thôi, lẽ nào không phải lời nói ra từ tận đáy lòng sao? Anh là chồng em, em yêu anh là lẽ hiển nhiên mà, vợ à, em không cần xấu hổ đâu.” Anh cười khẽ rồi dỗ dành: “Nào, nói lại lần nữa đi.”

Kha Mỹ Ngu hầm hừ, ánh mắt đảo như rang lạc nhưng không nhìn anh, khuôn mặt cô đỏ lên hiếm thấy, giống như nắng chiều tà lộng lẫy bên trời, thực sự rất quyến rũ.

Ứng Yến thèm khát không thôi, lúc này năm giác quan của anh cùng hoạt động để giám sát xung quanh giúp mình rồi anh ôm người lên hôn.

Kha Mỹ Ngu bị dọa sợ c.h.ế.t khiếp, cô thụi anh nhưng không đẩy người ra được, ngược lại còn làm anh kích động hơn.

Vợ chồng hai người quấn quýt một lúc, cuối cùng, trước khi cánh cửa trong con hẻm bị đẩy ra, hai người đã lủi mất.

Họ như đôi tình nhân nhỏ vụng trộm, chạy một mạch ra thật xa rồi mới nhìn nhau, bật cười vui vẻ.

Ứng Yến nhìn vào mắt cô, tình yêu sâu đậm, nồng nàn trước nay chưa từng được che giấu, ít nhất, sau khi hai người chính thức thành vợ chồng, cô không hề giấu giếm nó đi nữa.

Ánh mắt anh như hóa thành thực thể, mỗi lần đều nhìn đến khi Kha Mỹ Ngu ngại ngùng, lòng lại ngọt lịm mới thôi, nhân lúc quay lại trừng anh, cô thoải mái thưởng thức vẻ đẹp của người đàn ông nhà mình.

Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay là do ấn tượng của cô về Ứng Yến đời trước đã bắt đầu mơ hồ, cô luôn cảm thấy hai người càng ngày càng giống nhau.

Cô không thích xoắn xuýt nhiều, suy nghĩ này chỉ vụt thoáng qua mà thôi.

Cuối cùng hai người cũng phải về thủ đô, so với đợi đến tháng chín báo cáo, chi bằng hai người tới trước cho quen chỗ, tiện thể tìm chút chuyện để làm luôn.

Dù sao thì nghiên cứu sinh không giống sinh viên, rất nhiều sinh viên có chí, chăm chỉ đều sẽ tiếp xúc với giáo viên hướng dẫn từ sớm.

Hơn nữa Ứng Yến cũng muốn đòi lại thứ vốn nên thuộc về chính mình, thay mẹ ruột trút giận. Dựa vào đâu mà người còn trẻ nhờ cậy cha mẹ, trung niên dựa dẫm vào vợ, già rồi ỷ lại con cái lại có thể sống thoải mái, không cần để ý đến sống c.h.ế.t của người khác đây?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-275.html.]

Lúc cần dùng đến thì ân cần, lúc không cần thì lạnh lùng, quay người chẳng nể tình xưa, ha, trên thế giới này làm gì có chuyện tốt như thế?

Hằng năm về quê, Kha Mỹ Ngu luôn thu thập thịt lợn rừng tràn lan, đương nhiên cũng có không ít vịt rừng, gà rừng, thỏ rừng, báo, chuột tre và các loại quả khô trên núi.

Kha Mỹ Ngu tích được không ít điểm hòa bình, cô không còn ngốc nghếch tự đi xử lý thịt nữa mà dùng dịch vụ do cửa hàng hệ thống cung cấp, các loại thịt được xử lý sạch sẽ xong sẽ được đóng gói, cất trữ cẩn thận, tiện thể nuôi Tuyết Bảo Nhi luôn.

Năm xảy ra lũ lụt, Tuyết Bảo Nhi cứu được không ít người, lại còn thường xuyên giúp người ta tìm trẻ con đi lạc trên núi nên được mọi người truyền tai nhau bảo nó là điều thần kỳ, mọi người còn thầm nhận định nó là sơn thần rồi!

Vọng Đế Xuất đố kỵ không thôi, nó là thần thú mà không được mọi người quang minh chính đại khen ngợi, tại sao một con thú hoang lại được mọi người cung phụng?

Đừng tưởng nó không biết tu vi trên người Tuyết Bảo Nhi có một bộ phận đến từ đồ ăn Kha Mỹ Ngu cho nó, một phần khác là do huyết mạch hiếm có thức tỉnh, một phần nữa là do con người cung phụng! Tu vi có được do con người cung phụng chắc chắn sẽ nặng hơn do tự mình tu luyện được nhiều.

Vì thế cứ gặp Tuyết Bảo Nhi là nó lại bắt đầu gây sự.

Tuyết Bảo Nhi rất lạnh lùng, Vọng Đế Xuất luôn mồm nói mấy lời ghen tỵ còn nó vẫn lù lù bất động!

Tiểu Quỷ Vương kén chọn, chưa tìm được thân thể thích hợp, phải dựa vào âm châu duy trì cũng hóng chuyện, thỉnh thoảng lại xen miệng vào.

Hai con chim như nói tướng thanh, Kha Mỹ Ngu nghe cũng không nhịn được phì cười.

Trước khi lên thủ đô, Kha Mỹ Ngu tìm một lượt trong những ngọn núi gần đó, đồ thu về một lượng đồ phong phú rồi cô mới xách túi cùng Ứng Yến mang theo thư giới thiệu thăm họ hàng, tạm biệt người nhà bước lên chuyến tàu ra bắc.

Ngồi tàu hỏa một ngày một đêm, lúc xuống xe, hai người nhìn thấy một thanh niên giơ tấm biển viết Ứng Yến.

“Xin chào cậu Ứng Yến, tôi là thư ký của cục trưởng Ứng, Lưu Tiểu Sơn, hoan nghênh cậu trở về nhà.” Thanh niên kia cười rất nhiệt tình, lại còn tiến lên đón lấy hai rương hành lý trong tay Ứng Yến.

Lúc thấy người kia, khí thế của Ứng Yến hoàn toàn thay đổi, lúc trước anh lạnh lùng, chín chắn, bây giờ quanh người lại tản ra sự lười nhác, thong dong của cậu ấm áo lụa quần là mới có.

Anh buông tay không khách khí, trọng lượng đột ngột ập xuống khiến mặt Lưu Tiểu Sơn cứng lại, cả người bị kéo xuống, bởi vì dùng sức mà gân trên cổ gồ hẳn lên.

Một người sống sờ sờ như Kha Mỹ Ngu lại bị Lưu Tiểu Sơn xem thành người vô hình sau khi nhận được cái nhìn kinh ngạc.

Lưu Tiểu Sơn lái xe hồng tinh được người thủ đô yêu thích nhất, thân xe màu đen, thon dài, mang đậm cảm giác như ông lớn, là sự tồn tại xa hoa mà khiêm tốn trong thời đại này.

“Gần đây tình hình thành phố bị siết chặt nên cục trưởng Ứng có cuộc họp còn chưa họp xong, không thể đích thân đi đón cậu. Có điều cục trưởng Ứng dặn dò tôi đặt cho cậu một bàn lớn nhất ở khách sạn Hoàng Hạc Lâu, chúng ta ăn xong rồi về nhà nghỉ ngơi.

Buổi tối còn phải về nhà ăn bữa cơm đoàn viên nữa.”

Mặc dù mới là năm bảy mươi bảy nhưng kinh tế thủ đô đã nới lỏng hơn nhiều, ít nhất cũng có vài quán ăn tư nhân xuất hiện, ngoài nhà ăn quốc doanh ra, Hoàng Hạc Lâu là một khách sạn khá có tiếng, ban đầu nó là nhà đãi khách nhưng mấy năm nay, tình hình quốc tế gay gắt nên trong tiệm này phần lớn là người trong nước tới thăm, dần dần biến thành khách sạn xa hoa mà người trong tầng lớp thượng lưu thích ghé tới.

Ứng Yến lên xe xong cũng không ừ hử gì, một tay anh nắm tay Kha Mỹ Ngu, tỉ mỉ chơi đùa, ánh mắt lạnh lùng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, đồng thời so sánh chúng với ký ức trong đầu.

Năm năm rời đi, thủ đô giống như bị ấn nút tạm dừng, không có thay đổi gì nhiều, vẫn con đường ấy, vẫn tòa nhà ấy, chỉ là có nhiều cửa hàng hơn, người qua lại cũng náo nhiệt hơn.

Kha Mỹ Ngu nhìn ra ngoài cửa không chớp mắt, trong lòng kích động không thôi, nơi này là thủ đô đấy, hơi thở năm tháng và cảm giác trang trọng thần thánh đập vào mặt khiến người ta chấn động, xương cốt cả người đều run rẩy.

Loading...